Cứ đều đặn, năm giờ sáng và bốn rưỡi chiều, dân phố Nam Long thuộc quận Hoàng Lan của thành phố, lại thấy trung tá pháo binh hồi hưu Trương Ngọc Phan đi bộ dọc phố, xuống phòng tập thể hình ở dưới khu đô thị mới rèn thể lực.
(truyện mới keng, vừa viết xong, đăng trên Hopluu. Cơ mà bọn ABC nó vẫn thù dai ông bạn Hien Dang toàn chơi trò ngăn sông cấm chợ. Thế là không tốt, là đáng cười các bạn nhỉ? Đã thế post luôn bản word hầu bạn đọc!)
Chiều nay, Giang cũng nói với nàng là hãy đợi. Ngồi bên Giang trên bến sông, nhìn nghiêng qua gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Giang, nàng đã thầm thốt lên trong lòng, Giang ơi, nếu anh yêu em đến thế, sao anh không mang em đi cùng ngay tức khắc. Nhưng Giang vẫn nói em hãy chờ anh, hãy chờ, hãy chờ.
Nhìn hai anh em ngồi câu, My đã định ra chơi cùng, nhưng My lại thấy ngại ngần rồi thôi. Ngày My còn bé, Tràng là người đầu tiên khai tâm cho My về chữ quốc ngữ. Mỗi khi My ghép được một từ, Tràng hay xoa đầu khen My giỏi. Hôm Tràng bị quan Tây bắt giải đi, My chạy sang nhà ông lang Khiết, khóc nức nở..
Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
Đoàn khách du lịch dã ngoại sau một tối nhảy nhót, đốt lửa trại, uống rượu cần đã chìm vào trong mộng mị. Còn một mình, tôi âm thầm đi dưới tán cây, lặng lẽ tới trung tâm của khu cắm trại giữa đại ngàn Tây Nguyên.
Mây trên trời ngưng trôi, chuyển dần từ màu bàng bạc sang xám chì. Hơi lạnh bắt đầu len lỏi vào trong vạt áo, nhấm nháy da thịt. Vài con quạ già tụ họp với nhau tít trên ngọn cây gạo bên đường, lười biếng hé mắt nhìn xuống một tốp lính trẻ đang đi tới bến sông.
Vy không có bố. Hay nói chính xác hơn là không biết ai là bố Vy. Mẹ Vy là một cô gái mồ côi ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Một đêm hè nóng nực đi ra bờ sông tắm. Nước sông Hồng mùa lũ đỏ rực phù sa. Mát lạnh. Mát đến mê mẩn người. Kỳ cọ hồi lâu cô gái ngẩn ngơ cứ thế lên bờ đi về nhà. Trần truồng trong đêm. Đêm mùa hạ nhờ nhờ tối, nhưng thân thể người con gái thì ướt rượt trắng lóa.
Ngày xưa bên cạnh làng tôi có cái đầm sen to lắm. Chuyện chiều chiều các cô gái trẻ ra ngồi trên cầu ao bắc bằng mấy cây tre to, cởi trần dội nước tắm trắng lóa, thì tôi đã kể nhiều rồi, không kể nữa. Hôm nay muốn kể các bạn nghe chuyện khác cơ.
Chiều hôm ấy, tôi đi làm hợp tác xã thay cho mẹ một buổi, tát nước gầu giai cho đám mạ cửa làng. Tôi đang học lớp mười cuối cấp ba hồi ấy, gần mười bảy tuổi. Người tát cùng tôi là chị Dịu trong ngõ, hơn tôi một tuổi, mười tám. Chị học xong cấp hai không thi được vào cấp ba thì ở nhà đi làm xã viên hợp tác.
Là con giun đất. Chính xác. Các cụ nhà ta, nhất là cánh nho sĩ, thầy lang xưa có cái "tật" hay gán cho các con vật, đồ vật vốn bình thường dân dã những cái tên "tự" Hán Việt thật kêu, cho sang mồm. Con giun đất, gọi là địa long, nghĩa là rồng đất, quá oai!
Cây ba kích còn có tên gọi là cây ruột gà, bởi rễ củ của nó có hình dáng màu sắc giống như ruột của con gà. Tên khoa học của cây ba kích là: Morinda officinalis. Họ cà phê: Rubiaceae.
Bến sông xuân 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Lễ trao giả cuộc thi Đọc & Viết "Truyện Sử Trần" sẽ diễn ra sáng ngày 31/5/2025 tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, số 1, Phạm Ngũ Lão, Hoàn Kiếm, Hà Nội.
VỀ ĐÍCH: cuộc thi Đọc và Viết TRUYỆN SỬ TRẦN đã về đích và thành công tốt đẹp!
Giải nhất: 10 triệu đồng đã có chủ nhân xứng đáng!
Sáng 31/5/2025, tại Thủ đô Hà Nội, lễ trao giải sẽ được tổ chức!
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...