NĂM.
Mạnh Hoạt tự nhận thấy, rốt cuộc đời mình chỉ giỏi hai việc, làm thơ và làm tình.
Thơ thì hắn có thể viết ra mọi nơi mọi lúc. Từ những bài ứng khẩu ca ngợi đồng xanh lúa tốt, chị nông dân tay cày tay súng đến anh bộ đội xông pha chiến trường cứ như thật, dù hắn chả có ngày khỉ nào mon men nơi tuyến lửa. Nhưng nhiều nhất vẫn là những bài thơ phục vụ cho việc tán gái của hắn. Với Mạnh Hoạt, tán tỉnh, chinh phục rồi làm tình với phụ nữ như là lẽ sống. Mạnh Hoạt làm tình cũng giỏi như làm thơ vậy. Mỗi bài thơ của hắn viết ra, cũng dễ dàng như khi hắn làm tình với một em nào đó gặp trên đường lang thang giang hồ vặt. Nhưng với em nào hắn cũng diễn bài mê muội và đắm đuối như thật. Hắn luôn diễn vai người tình tận tuỵ. Và Mạnh Hoạt luôn thành công. Hắn nhớ đinh ninh câu đàn bà yêu bằng hai lỗ tai, tất cả những người phụ nữ gặp, đều được hắn khen. Dù người đàn bà đó nhan sắc trong con mắt mọi người có kém, nhưng mà thích thì hắn vẫn cố tìm ra một điểm gì đó để khen nịnh các cô nàng. Mà đàn bà, dù nhiều tuổi hay ít tuổi, dù xấu dù đẹp, từ thời thượng cổ cho đến bây giờ, luôn ngã lòng trước những lời khen tặng. Mạnh Hoạt lắm lúc cũng tự thầm khâm phục khả năng đàn ông dẻo dai của mình, cũng như khả năng về sử dụng ngôn từ chắp vần đặt câu của hắn. Thơ để hắn tán tỉnh các cô nàng đa sầu đa cảm. Hắn rót vào tai các nàng những lời đường mật, những hứa hẹn sáng tươi, để cho các nàng sung sướng mềm nhũn người ra. Còn khả năng làm tình lại để cho hắn mê hoặc dẫn dắt các cô. Một người đàn bà có thể nhìn một tay đàn ông đẹp giai mà mê đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nghe cái miệng tán dẻo như khiếu, nàng có thể đờ đẫn tâm thần. Nghe đọc một bài thơ với toàn những ngôn từ lãng mạn, ướt át rồi tự dâng mình. Nhưng khi cả hai đã cùng tuột bỏ tất cả xiêm y và lớp vỏ đạo đức để sống với con người bản năng của mình thì, người đàn ông lại phải gánh vác một trách nhiệm lớn lao. Hắn phải đưa nàng đến mọi ngóc nghách thẳm sâu nhất của tình ái. Hắn phải đánh thức mọi giác quan trên từng cen ti mét thân thể ngọc ngà mà người tình giao phó cho mình. Hắn phải như một phi công điêu luyện, lái chiếc máy bay tung mình lên trời cao rồi lại bổ nhào xuống thăm thẳm. Hắn phải làm cho người tình của mình tan hoang ê ẩm trong sự sung sướng mãn nguyện. Đôi má của nàng phải hồng lên màu của hạnh phúc lứa đôi. Môi nàng phải thắm đỏ trong nụ cười hé mở mãn nguyện si mê… Tay đàn ông nào không làm được như thế, dưới con mắt các nàng, dù là đẹp trai, dù là tài năng, đều chỉ là đồ bỏ đi. Còn tay nào làm được, đáp ứng được nguyện vọng sâu kín nhất của các nàng thì tay ấy dù đểu giả, dù hư hỏng, dù vô tích sự đến đâu cũng được các nàng tha thứ hết.
Mạnh Hoạt chính là một tay đàn ông như vậy.
Tất cả những người tình đi qua đời hắn đều vĩnh viễn không bao giờ có thể quên những phút giây mà hắn đã đưa các nàng vào cõi thiên thai cực lạc. Có những người tình chỉ thoáng lướt qua trong đời, như một bóng mây, hắn dễ dàng quên ngay. Nhưng kỳ lạ là có một nàng thì hắn lại không thể quên được. Dù cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ bên nhau. Ái ân với nhau trong một khung cảnh không tưởng. Đến lúc chia tay cũng chỉ kịp nói cho nhau biết cái tên và một cái địa chỉ mơ hồ. Thế mà rồi bằng cách nào đó, nàng đã tìm lại được hắn. Hắn nhớ chính xác tên nàng ngay khi gặp lại, dù Tố Lan cũng chỉ là một cái tên trong danh sách tình nhân dằng dặc của mình. Đến khi nàng kéo tay thằng bé trai vài tuổi, đang nấp đằng sau lưng mẹ ra chào hắn: “Ra chào bố đi con, bố con đấy”, hắn bàng hoàng. Thằng bé giống hắn khủng khiếp, cái mắt, cái mũi , cái môi…
Và trong đầu hắn như có một cuốn phim tài liệu, từ từ chiếu lại.
Tháng 4 năm 1972.
Nghe nói dưới Hải Phòng có đợt bán phụ tùng xe đạp giá cao, Mạnh Hoạt nhảy tàu xuống định mua một ít đem về chợ Giời bán lại kiếm lãi. Tàu sáng, gần đến ga Thượng Lý thì máy bay Mỹ bất ngờ bay từ biển vào đánh trúng kho dầu. Một cột lửa khổng lồ bùng lên. Tiếng bom ầm ầm rung chuyển. Tiếng pháo ta bắn trả như ngô rang. Tiếng tên lửa phòng không xé gió. Tiếng mảnh bom, mảnh xác máy bay véo véo ghê rợn trên đầu. Tiếng kẻng báo động, tiếng còi cứu hỏa rúc lên rú rít. Tất cả hòa vào nhau thành một thứ âm thanh và hình ảnh hỗn loạn kinh hoàng. Đoàn tàu dừng lại giữa đồng, hành khách mạnh ai nấy chạy ra khỏi tàu, tránh xa vùng bắn phá. Mạnh Hoạt nhảy khỏi toa, chạy thục mạng về phía cánh đồng, gặp cái hầm chữ A nửa nổi nửa chìm bên bờ ruộng, nhảy đại vào. Vài giây sau, một bóng người khác cũng ào vào như cơn lốc. Bên ngoài, những ánh lửa da cam chớp giật ngang dọc bầu trời. Những tiếng nổ rền đan xen vào nhau không dứt. Mặt đất rùng rùng chuyển động đảo chao nghiêng ngả. Tiếng vì kèo tre của căn hầm chữ A vặn mình răng rắc. Mạnh Hoạt nằm sấp mặt xuống đất, hai tay ôm đầu bịt tai, mắt nhắm nghiền phó mặc số phận. Bỗng người vừa nhảy vào cùng hầm trú bom ôm chặt hắn nức lên: “Ới mẹ ơi, con chết mất xác ở đây rồi mẹ ơi…” Là một cô gái. Như mọi sinh vật trên ngưỡng cửa của sinh tử, bản năng sống sót sẽ bùng lên bấu víu vào mọi cái có thể bấu víu. Bản năng sống sót ấy khiến hai con người khốn khổ tuyệt vọng quay sang ôm chặt nhau, bấu víu vào nhau, hầu mong tìm được chút che chở mơ hồ tuyệt vọng từ đồng loại. Cả hai cùng nức lên sợ hãi. Họ mặc kệ để cho nước mắt chan hòa vào nhau trong cơn bi thiết trước cái chết rập rình trên đầu. Bom vẫn nổ. Mảnh chết người vẫn bay ràn rạt, cắm phầm phập xuống nóc hầm. Dường như thần chết với chiếc hái trong tay đang bay lượn đảo điên bên ngoài, đang cười khành khạch với mùa màng bội thu. Nhưng thật may mắn, chiếc hầm mà họ lao vào khá chắc chắn nhờ những thân tre đực làm kèo và một lớp đất dày. Nằm ôm nhau một hồi, họ bỗng chợt hiểu rằng số phận dường như đã cho họ một nơi trú ẩn khả dĩ có thể qua cơn nguy biến này. Và trong cùng quẫn họ bấu chặt vào nhau hơn. Họ ôm nhau da diết trong niềm thương cảm lẫn nhau. Rồi hơi ấm của đồng loại truyền sang nhau khiến họ vững tâm hơn. Mạnh Hoạt bảo cô gái : “Mình cứ nằm dưới hầm ngoài đồng này không sợ đâu. Mỹ nó ném bom nhà ga, kho xăng, nó không ném vào đồng trống đâu. Cứ nằm đây bao giờ hết bom nổ hãy lên”. Họ nằm, ôm chặt lấy nhau trong ánh lửa cháy, trong rền rĩ đạn bom. Dường như họ đã tìm cho mình được một khoảng sinh tồn nhỏ nhoi trong cơn bão lửa kinh hoàng tưởng đang san bằng mọi sự sống ngoài kia. Nhưng cuộc sống lại sinh sôi ở những chỗ không ngờ nhất. Trong đạn bom tơi bời, hai thân thể trai gái ôm chặt nhau để bấu víu, để tìm sự an ủi lẫn nhau bỗng bùng lên khát vọng của sự sống vĩnh cửu. Hơi ấm từ người nọ đã đánh thức bản năng người kia. Họ lần tìm thân thể nhau. Họ lập cập gắn chặt cặp môi nóng bỏng vào nhau trong vô thức. Họ vuốt ve nhau vội vã và gấp gáp như đôi tình nhân tử tù được ân huệ vài phút trước giờ vĩnh biệt. Rồi mặc kệ tiếng bom gào đạn réo, mặc kệ ánh lửa da cam bập bùng ma quái, mặc kệ tiếng mảnh đạn bom vẫn đang phầm phập trên nóc hầm như tiếng gõ cửa của thần chết. Họ hòa vào nhau trong nước mắt nóng bỏng tràn trề khát vọng sống. Giây phút họ thăng hoa, hầu như không còn tiếng bom gào đạn réo, ánh lửa chỉ còn bập bùng như ảo ảnh phía trời xa…
Khi Tố Lan dắt con đến tìm Mạnh Hoạt thì đã hòa bình, thằng bé đã hơn ba tuổi. Nàng sinh viên khoa sử về thăm mẹ cùng chuyến tàu hôm nào đã là phóng viên một tờ báo ngoài Hà Nội. Khi chia tay bên đường tàu, họ không kịp nói gì nhiều. Mạnh Hoạt lúc chạy ra khỏi con tàu đã văng hết cả giấy tờ. Trận ấy quân ta bị thiệt hại nhiều quá. Tin tình báo nói có gián điệp chỉ điểm cho máy bay Mỹ đánh kho xăng Thượng Lý. Công an vây xét khắp vùng, Mạnh Hoạt không giấy tờ tùy thân, lại cũng không khai được là xuống Hải Phòng làm gì nên bị đưa đi xét hỏi. Tố Lan chạy theo xe nức nở: “ Anh… anh ở đâu?” “ Anh ở Hà Nội… ở khu Cao Xà Lá”.
Vụ ấy Mạnh Hoạt bị biệt giam đúng nửa tháng trong phòng kín. Sau công an ta điều tra, thấy hắn không có liên quan gì bèn chở về trả tận Hà Nội. Nhưng dù sao hắn cũng chua chát mà nhận thấy rằng đó đã là lần thứ năm mình bị tống giam. Thật chua đời.
Sau chuyến về thăm nhà kinh hoàng ấy, trở lại trường, cô sinh viên năm cuối tắt kinh. Mà người bạn trai thân thiết cùng khóa thì vừa nhập ngũ. Nàng hoảng loạn. Máy bay Mỹ thì vừa đánh phá lại Hà Nội, Hải Phòng, các nhà máy xí nghiệp đi sơ tán hết, không biết đâu mà tìm người đã cùng trú bom hôm nào. Tuyệt vọng, Tố Lan lặn lội lên tận rừng Mai Siu, nơi đóng quân rèn luyện của bộ đội ta hồi ấy để chuẩn bị vào chiến trường. Gặp bạn, nàng chỉ định nói lời xin lỗi với người bạn trai thân thiết cùng lớp đại học. Người bạn ấy đã từng tỏ tình với nàng. Nhưng thói đỏng đảnh của con gái đã khiến nàng cư xử kỳ cục. Không ra yêu cũng chả ra bạn. Tố Lan bảo, hãy cứ từ từ để tớ suy nghĩ… Mấy tiếng đồng hồ ngồi với nhau trên đồi, Tố Lan đã khóc hết nước mắt. Đã kể tất cả với bạn mình về cái hôm trú bom định mệnh. Nàng nức nở: “Thật lòng mình yêu bạn nên bây giờ hối hận quá. Mình cũng chả hiểu sao lúc ấy lại làm thế. Bây giờ mình ra thế này rồi, chỉ muốn nhảy xuống sông Hồng cho rồi. Mình lên gặp bạn là để nói lời xin lỗi, lúc trước mình đã cư xử chả ra gì. Biết đời ra nông nỗi này thì mình đã dành cho bạn hết rồi…” Cậu bạn của Tố Lan ngồi yên lặng trên sườn đồi sim, ánh hoàng hôn chiếu vào mắt người lính trẻ long lên rất lạ. Họ yên lặng hồi lâu. Người lính trẻ quay sang bảo Tố Lan: “ Bạn đừng nghĩ quẩn. Về nhà chú ý chăm sóc bản thân và giữ thai cho khỏe. Bao giờ kết thúc chiến tranh mình về, chúng ta sẽ nói nốt câu chuyện hôm nay.”
Nhưng người bạn ấy không bao giờ về nữa.
Cái mùa hè đỏ lửa, dòng sông, ngôi thành cổ đã cuốn người trai trẻ vào, tan biến…
Chỉ có lá thư dài viết về cho Tố Lan, viết về cho trường đại học, nói họ đã cưới nhau ở nơi đóng quân trước khi vào chiến trường, không kịp báo cáo tổ chức, đứa con trong bụng Tố Lan là kết quả tình yêu của họ.
Chiến tranh rồi cũng lùi xa.
Phóng viên Tố Lan đã đi đến hầu hết các vùng của đất nước. Nhưng nàng không bao giờ dám đặt chân tới vùng đất lửa, đến dòng sông mà ở đó, mỗi khi chèo thuyền người ta chỉ dám khua nhẹ, thật nhẹ, vì sợ kinh động đến linh hồn của vạn chàng trai trẻ đang yên giấc dưới miền sâu… Nàng vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt buồn thăm thẳm của bạn mình trong buổi chiều, trên đồi Mai Siu thuở ấy. Nàng lạnh người khi nghĩ rằng ánh mắt ấy, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời đã in lên bầu trời, bờ bãi, dòng sông hay những bức tường gạch đổ nát nơi đó, một dấu hình vĩnh viễn. Nàng sợ.
Mạnh Hoạt không biết cư xử với mẹ con Tố Lan thế nào.
Nhưng thật may, Tố Lan là người hiểu biết và phóng khoáng. Có lẽ nghề nghiệp đã tạo ra cho con người nàng tính cách vậy. Nàng bảo hắn: “ Em đến tìm anh không phải là để bắt đền. Em chỉ muốn con em biết rõ nguồn gốc của nó. Em cũng không có ý định lấy chồng. Nên thỉnh thoảng anh có thể đến thăm con cho nó vui.”
Và nàng làm đúng như thế. Cả mấy chục năm sau này nàng ở vậy nuôi con. Cũng không thấy Tố Lan có bồ bịch gì. Mà trông nàng vẫn dịu dàng nữ tính. Nàng vẫn xinh đẹp. Nàng luôn coi Mạnh Hoạt và cả những người vợ, tình nhân của hắn là bạn bè. Mạnh Hoạt với bản tính trai lơ từ trong máu, có đôi lần lại gạ gẫm. Nhưng Tố Lan dịu dàng bảo hắn, mọi cái thuộc về trần thế bây giờ với em chỉ còn là công việc và đứa con. Nếu anh còn muốn có một người bạn và con em còn bố thì đừng bao giờ có ý gì với em nữa nhé. Em không bao giờ phán xét cuộc sống ái tình của anh. Nhưng với em, mọi sự đã hết.
Sau vụ Tố Lan dắt con đến nhận bố, Mạnh Hoạt cũng ngồi ngẫm nghĩ khá lâu. Hắn tự thấy bản năng làm cha của mình rất ít, nên từ đó trở đi trong cái sự nghiệp chinh phục đàn bà của mình, hắn hết sức chú ý không để lại hậu quả. Cả đời Mạnh Hoạt chỉ chăm chăm đi tìm kiếm sự thoả mãn cho cảm xúc cá nhân. Sinh con đẻ cái với hắn, nó như một tai nạn, một hệ quả không mong muốn. Thế nhưng dù đã cẩn thận, hắn vẫn cứ dính đòn. Kể cũng khó nói trước, chuyện con cái hình như cũng là số trời. Không muốn cũng không được. Mà muốn nhiều khi cũng chả được. Cũng như chuyện cuộc đời, chuyện tình duyên vậy. Tất cả đã có một đấng cao xanh quyết định…
Sau này Mạnh Hoạt có làm một bài thơ tặng Tố Lan, vào một dịp nào đấy, hắn không nhớ rõ nữa. Nàng đọc và cũng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm:
“Qua cửa rồi không quay lại gõ
Duyên hết rồi chớ có cầu mong.
Gặp nhau là duyên của trời
Hẹn lời là tự lấy lời trói nhau.
Yêu như ngọn gió thổi chơi
Bỗng dưng thổi dạt hai người vào nhau
Duyên trăm năm mới cùng ăn
Duyên ngàn năm mới được nằm với nhau”*
Đánh giá
Mục lục bài viết
Mỗi bài thơ của hắn viết ra, cũng dễ dàng như khi hắn làm tình với một em nào đó gặp trên đường lang thang giang hồ vặt. Nhưng với em nào hắn cũng diễn bài mê muội và đắm đuối như thật.
Người gửi / điện thoại
Khoảng độ chục năm trở lại đây, dân tình hay rì rầm bảo nhau mua một thứ thuốc thần kỳ của Trung Quốc (hoặc Hàn Quốc) về cất sẵn trong nhà, phòng khi hữu sự đem ra dùng ngay.
Gọi là kiến ba khoang, vì trên thân của nó có ba khoang màu xanh thẫm, hoặc đen ở đầu, giữa thân và đuôi. Kiến ba khoang có tên khoa học là Paedenus fusipes.
Y văn cổ truyền đã đúc kết, “Thập nhân cửu trĩ”. Ấy là tổng kết trong nhân gian, cứ mười người thì có tới chín người bị mắc bệnh trĩ.
Chuyện bên kè đá - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 3 (Hết) - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...