CHÍN.
Một nguyên tắc của cuộc sống đã được mặc nhiên thừa nhận từ muôn đời nay là: "Nước không có hai vua, nhà cũng không có hai chủ và rừng thì chỉ có một chúa sơn lâm". Trong cuộc sống bầy đàn hoang dã bao giờ cũng chỉ tồn tại duy nhất một con đầu đàn. Nếu có một kẻ nào trong bầy đàn ấy muốn lăm le tiếm quyền thì, dứt khoát phải có một trận chiến khốc liệt nổ ra. Kẻ thua có thể là đương kim thủ lĩnh hoặc là kẻ thách đấu nhưng, hoặc phải chấp nhận cái chết, hoặc phải chạy trốn. Xã hội loài người dù đã bước vào cái goị là "thế giới văn minh" từ lâu nhưng cái quy luật, cái nguyên tắc "duy nhất" vẫn tồn tại và hiện hữu ở mọi nơi, mọi lúc. Trong gia đình, thì dù là gia đình một vợ một chồng hay đa thê đi chăng nữa, không có một thằng đàn ông chân chính nào lại chấp nhận nổi việc chia xẻ thê thiếp với thằng khác. Chỉ có ta là chủ duy nhất! Ngoài xã hội, dù là nhà nước dân chủ hay độc tài thì mọi biến tướng của nó, vẫn quy về cho quyền quyết định của một cá nhân "duy nhất", là tổng thống đứng đầu quốc gia hay là chủ một doanh nghiệp to bé khác nhau. Thế nên những cuộc chiến giành quyền lực, dù được khoác lên những mỹ từ như: " bầu cử dân chủ" hay "cách mạng". Rốt cuộc, cũng chỉ là cuộc chiến giành cái ngôi vị "duy nhất" mà thôi. Ở tầm vi mô, tại một cơ quan hay doanh nghiệp nhỏ bé cũng vậy, không thoát khỏi được quy luật ấy. Vào thời điểm ấy, tại Bàn Sơn, Cương cận, với tư cách là thủ lĩnh duy nhất của Bàn sơn, vốn là một tay thông minh, cũng đã cảm nhận được mối đe dọa và sự thách thức đang âm thầm diễn ra từ phía Đại gia. Cũng xuất thân từ dân kỹ thuật, cũng là một doanh gia lao luyện, Cương cận nhanh chóng phát hiện ra cái cách mà Đại gia cưỡi lên lưng mình và cả nhà máy Bàn Sơn để kiếm ăn riêng.
Sau khi xem xét lại toàn bộ các hồ sơ công trình mà Đại gia thi công một cách tỉ mỉ. Đối chiếu và kiểm tra trên thực địa, Cương cận đau đớn nhận ra mình lâu nay chỉ đóng vai trò như một con lừa! Với tư cách là giám đốc nhà máy, chủ tµi khoản tổng thầu bên B, Cương cận đã ký duyệt tất cả các hồ sơ từ dự toán thiết kế đến hợp đồng thi công, hoàn công, thanh lý hợp đồng, rút tiền … Nhưng phần thu về cho cá nhân mình, cho nhà máy chẳng là bao so với cái phần mà Đại gia rất nhẹ nhàng, êm dịu và hợp thức rút ra bỏ túi. Cái miếng bánh ngọt ngào xuất phát từ nguồn là ngân sách nhà nước, là tiền thuế của dân ấy, Đại gia được chén phần to nhất. Nhưng Đại gia lại chả phải chịu trách nhiệm gì. Bao nhiêu vấn đề, nếu có nảy sinh sau này, đổ lên đầu Bàn Sơn, lên đầu Cương cận hết. Của đáng tội, mỗi lần thanh quyết toán một công trình, Đại gia đều làm hồ sơ chứng từ rất chu đáo, chặt chẽ và có tính pháp lý cao! Và cũng không quên quà cáp riêng cho giám đốc chu đáo, cho nên khi phát hiện ra mánh lới qua mặt mình của Đại gia … Cương cận cay lắm, trong đầu ủ mưu, nghĩ cách phải diệt Đại gia, phen này phải tìm cách tống nó vào tù cho bõ ghét.
Nhưng Đại gia cũng là một tay thông minh thính nhạy. Đại gia dự cảm được những tai họa đang chuẩn bị đổ xuống đầu mình. Nên, khi Cương cận ngỏ ý sẽ điều Đại gia về làm quản đốc phân xưởng chính của Bàn Sơn, để "đào tạo kế cận" thì, Đại gia từ chối thẳng thừng và viết đơn xin thôi việc.
Sự việc này cũng gây ra một sự choáng váng cho nhà máy Bàn Sơn và Bộ chủ quản. Một kỹ sư giỏi, đầy triển vọng lại ra đi, không một chút lưu luyến. Cương cận hiểu hơn cả và cay đắng lắm nhưng không gì được, đành chấp nhận. Nó khôn hơn mình, đi trước mình cả mấy nước cờ. Người xưa đã dạy: "Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách". Đây Đại gia không chạy, Đại gia trở về quê hương, góp phần xây dựng tỉnh nhà tiến lên hiện đại hóa, công nghiệp hóa.
Đại gia trở về quê hương, lập ra công ty tư nhân đầu tiên của thời kỳ đổi mới ở tỉnh đó. Thật là trùng hợp, lúc đó ông "Anh giai" của Đại gia cũng đã bỏ áo doanh nghiệp, trở lại con đường quan chức, và "Anh giai" đã trở thành chủ chốt của tỉnh nhà.
Thật ra, con đường để trở thành một nhân vật chủ chốt của tỉnh nhà, “Anh giai” cũng đã phải trả giá không rẻ. Mặc dù là con của “gia đình chính sách”, nhưng nếu trời không phú cho những ưu thế thì “Anh giai” cũng khó lòng mà thành công được. Một cậu trai quê, đẹp trai, học giỏi, nhưng không có người nâng đỡ thì mạt kiếp cũng chỉ là chuyên viên quèn ở một sở nào là hết cỡ. Thế nên, sau buổi gặp gỡ định mệnh với ông bố vợ tương lai ở nước ngoài, “Anh giai” đã quyết định đánh đổi để làm nên sự nghiệp. Tiểu thư Thục Vy, vợ “Anh giai” là một cô gái không có gì nổi bật, nhan sắc thường thường bậc trung. Về học lực thì càng quá thường, nhưng là ái nữ của sếp bộ nên được đi du học. Gặp “Anh giai” tại thủ đô một nước bạn, nàng tiểu thư mê ngay anh chàng đã phong nhã, đẹp giai lại học giỏi. Nàng thường xuyên nhờ anh chàng kèm cặp cả ngoại ngữ và chuyên môn. Trong những câu chuyện tay đôi, nàng cũng đã hé lộ thân phận của mình cho chàng trai biết. Đôi lần, vu vơ thôi, nàng cũng đã tỏ ý với chàng về một tương lai xán lạn. Nhưng chàng cũng suy nghĩ lung lắm, chàng chưa nhìn thấy nét quyến rũ của phụ nữ nào ở nàng. Đêm về, trong những giấc mơ đàn ông ướt át và nóng bỏng, chàng chỉ thấy những em gái châu Âu, da trắng, tóc vàng với bộ ngực tràn trề no đủ. Thục Vy ở ngay bên cạnh nhưng dường như khuất lấp sâu thẳm trong ký ức chàng. Cho đến năm học thứ tư, vào dịp có chuyến công du của thân phụ Thục Vy. Vào cái buổi tối trên khách sạn quốc tế mà Thục Vy mời chàng đến ăn cơm cùng cha nàng, với tư cách một người bạn. Trong buổi gặp gỡ định mệnh ấy, người đàn ông quyền lực, sau này là bố vợ của “Anh giai”. Bằng sự lịch lãm và trường đời phong phú của mình, đã thuyết phục chàng du học sinh trẻ một cách hoàn toàn về những viễn cảnh tươi sáng của sự nghiệp. Từ hôm đó trở đi, chàng du học sinh bảnh trai, thông minh thấy tiểu thư Thục Vy dường như hấp dẫn hơn, từ dáng vẻ ân cần dịu dàng của nàng như toát ra một sự hấp dẫn nào đó. Chàng thấy làn da nâu của nàng lại có nét duyên ngầm và, cái mũi tẹt hếch lên trời lại ngộ nghĩnh làm sao. Thế là khi về nước, “Anh giai” đã cưới ngay tiểu thư Thục Vy làm vợ trước sự mãn nguyện không che dấu của ngài bộ trưởng.
Ông bố vợ lập tức điều con rể mình xuống thực tế tại một xí nghiệp xây dựng quốc doanh, kèm theo lời nhắn: “Con xuống đấy là để có hàm cấp, tiện cho việc cất nhắc. Chú ý cai quản cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì điều tiếng. Đừng quá quan tâm đến chuyện tiền nong. Nhưng cái cốt yếu nhất là phải tìm mọi cách lo công ăn việc làm và lương cho công nhân”.
Thời gian “Anh giai” làm giám đốc xí nghiệp không nhiều. Ông bố vợ lúc này đã nắm chức phó, phụ trách tổ chức cán bộ trong nội các, điều con rể mình về tỉnh quê hương làm phó sở, đúng chuyên môn được đào tạo ở nước ngoài. “Hồng và chuyên” đều đủ, “Anh giai” thăng tiến nhanh như tên lửa. Chưa đầy một nhiệm kỳ đại hội “Anh giai” đã là chủ chốt.
Thời kỳ “Anh giai” là chủ chốt ở tỉnh bắc, phải nói một cách công bằng là đã làm được khá nhiều việc lớn. Có thế, thì cái hồ sơ ứng cử vị trí thượng thư sau này của “Anh giai” mới đầy sức nặng. Thêm vài giọt nước của mấy tay doanh nhân như Đại gia, làm cho cán cân nghiêng hẳn về mình. Một trong những thành công của “Anh giai” đó là quy hoạch được một loạt các khu công nghiệp, khu đô thị để mời gọi đầu tư. Dù sao, đó cũng là chuyên môn được đào tạo bài bản ở nước ngoài. Thế nên “Anh giai” kiểm tra và giám sát cấp dưới làm rất kỹ lưỡng. Có điều, những ý tưởng quy hoạch mới chỉ manh nha trong đầu “Anh giai”, đã được truyền sang thằng em kết nghĩa như có thần giao cách cảm vậy! Đại gia âm thầm đi gom đất của nông dân từ khi chưa ai biết gì, đến nỗi có người còn bảo, thằng ấy bị điên, đi mua hàng trăm héc ta đất nơi đồng không mông quạnh! Nhưng khi những con đường cao tốc chạy qua. Những quy hoạch đô thị mọc lên…Thì tất cả ngã ngửa rằng,Đại gia thật là một tay viễn kiến.
Cứ thế, dưới sự chèo lái đầy bản lĩnh và thông minh của Đại gia, công ty nhanh chóng ăn nên làm ra và khẳng định được chỗ đứng trên thương trường.
Dưới cái bóng to lớn của "Anh giai", công ty của Đại gia cứ lừ lừ tiến tới, ngoạm hết công trình này đến dự án khác của tỉnh dưới sự cổ vũ "nhân tố mới" nhiệt thành của hệ thống chính trị già cỗi, bảo thủ nhưng khát tiền. Và hơn hết ,ai cũng hiểu là sau lưng Đại gia là một người mà "ai cũng biết là ai đấy"!
Với kinh nghiệm của một nhà doanh nghiệp lọc lõi, đã từng trải qua "nước, lửa và ống đồng", Đại gia thừa hiểu muốn phát triển công ty, muốn xây dựng cơ nghiệp vững chắc và lâu dài thì không thể mãi dựa vào kiểu làm ăn đánh quả, chụp giật được, mà cần phải có chiến lược lâu dài và bộ máy quản trị chuyên nghiệp. Mấy ông anh, bà chị và đàn em gắn bó với Đại gia từ thủa hàn vi ở Bàn sơn đến giờ vẫn được Đại gia trân trọng. Nhưng Đại gia cũng biết, họ đã hết tầm phát triển từ lâu, họ không còn phù hợp với môi trường mới hiện nay. Bản thân Đại gia, mấy năm nay cũng phaỉ tự nâng cấp bản thân bằng các khóa học trong và ngoài nước, thì mới thích ứng được với môi trường kinh doanh thay đổi liên tục. Công ty của Đại gia liên tục tổ chức thi tuyển, để tìm người tài thật sự về làm việc trong bộ máy điều hành. Chính trong một lần phỏng vấn tuyển dụng như vậy, Đại gia đã gặp cô Hai.
Đánh giá
Mục lục bài viết
Một nguyên tắc của cuộc sống đã được mặc nhiên thừa nhận từ muôn đời nay là: "Nước không có hai vua, nhà cũng không có hai chủ và rừng thì chỉ có một chúa sơn lâm"...
Người gửi / điện thoại
Thực ra thì không phải đến thời hiện đại mới có bệnh đái tháo đường, mà căn bệnh này đã được y văn cổ đề cập đến từ lâu. Các sách “Hoàng đế nội kinh” hay “Hải Thượng y tông tâm lĩnh” đều đề cập đến chứng “tiêu khát”, một biểu hiện lâm sàng rõ rệt nhất của căn bệnh này. Nhưng chỉ đến thời hiện đại, có thể do thay đổi môi trường sống, do cường độ làm việc, lối sống sinh hoạt…, căn bệnh đái tháo đường dường như mới bùng phát dữ dội.
Bộ Y tế vừa cho phép sử dụng xuyên tâm liên là một vị thuốc đông y để điều trị dịch Covid-19. Vậy cây xuyên tâm liên là gì?
Với y học hiện đại, cao hổ cũng như cao xương các loại động vật khác, thường không được xếp loại là thuốc, mà chỉ là thực phẩm chức năng, có tác dụng cung cấp acid amin cho cơ thể.
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Chuyện bên kè đá - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...