BA.
Mười ba tuổi, đang học lớp bảy.
Nhưng Mạnh Hoạt khá phổng phao. Nhà chỉ có một mẹ một con nên hắn được chiều chuộng, chăm sóc khá kỹ. Mẹ Mạnh Hoạt hồi cải cách ruộng đất được ông bố chồng, trước khi bị đội cải cách lôi ra bắn đã kịp nói cho con dâu biết chỗ giấu của nên còn chút dấn vốn kiếm ăn. Mẹ hắn cũng như nhiều cô thôn nữ làng Ngọc, ngoài nghề làm ruộng còn có nghề chạy chợ bán hàng. Mẹ hắn bán hàng xén ở các chợ phiên quanh vùng.
Mạnh Hoạt mê đọc sách. Những lúc mẹ đi làm đồng hoặc đi chợ, Hoạt ở nhà chúi đầu vào cái tủ sách to tướng của ông cha để lại mê mải đọc.
Cô Mỹ hàng xóm, là bạn chợ với mẹ cũng mê truyện. Nhưng cô ấy chỉ thích truyện ái tình như Hồn bướm mơ tiên, Nửa chừng xuân, Đồi thông hai mộ… Ngoài những buổi gánh hàng đi chợ cùng mẹ Hoạt, cô Mỹ có cái máy may hiệu Singer của nước ngoài, ở nhà nhận may vá kiếm thêm. Cô không làm ruộng như mẹ Hoạt, nên cô trắng trẻo nõn nà hơn, xinh nữa. Khi làm may, cô hay gọi Hoạt sang đọc cho cô nghe những truyện tình ái mà cô thích. Hoạt không thích lắm. Cậu chàng chỉ thích nằm trên giường trong buồng, một mình, vừa đọc vừa tưởng tượng ra những cảnh ái tình mùi mẫn mà các nhà văn mô tả, thú hơn. Nhưng cô Mỹ bảo mỗi buổi đọc truyện cô cho một hào. Một hào rưỡi là mua được một cái bánh nướng. Năm hào là có thể ra phố chén một bát phở có thịt lợn ở cửa hàng ăn uống quốc doanh. Nên lúc nào cô Mỹ gọi là Hoạt lại sang. Mẹ Hoạt cũng bảo, nhà cô ấy vắng người, thỉnh thoảng con sang chơi cho cô vui.
Cô Mỹ bằng tuổi mẹ Hoạt, ba mươi mốt. Chồng cô Mỹ là bộ đội đi “bê”, lâu lắm không có tin tức gì về nhà. Mà vợ chồng cô ấy chưa kịp có con, nên cô cũng quý Hoạt lắm, coi như con. Hồi trước thỉnh thoảng cô còn sang tắm cho Hoạt. Dịp gần đây Hoạt không cho mẹ và cô Mỹ tắm cho mình nữa. Khi kỳ cọ tắm táp cho, bàn tay của mẹ, của cô Mỹ xoa vào chim, cu Hoạt thấy nhột lạ. Nó giãy nảy lên đuổi mẹ và cô đi chỗ khác tự tắm lấy. Có hôm thấy cô Mỹ thở than với mẹ : “Em chả có đứa con mà nuôi như chị. Thôi chị cho em nuôi chung thằng Hoạt với nhé.” Mẹ cười : “ Thì cô chả bế ẵm nó từ bé là gì. Đến ti có khi nó cũng sờ của cô nhiều hơn của tôi ấy chứ lại.” Hoạt nằm trong buồng đọc sách tự dưng thấy nóng ran mặt. Ra ngày bé tí nó đã từng sờ mó, vân vê và ngậm ti cô Mỹ. Mà ti cô Mỹ thì to, căng tròn, đầu hồng hồng bé xíu, không như của mẹ, teo tóp, răn reo. Hôm nọ buổi chiều đang làm máy may, Hoạt ngồi đọc truyện cho cô nghe thì cô kêu nóng, ra giếng tắm. Cô dội nước ào ào một lát, gọi Hoạt mang cho cô cái khăn mặt vắt ở đầu giường ra sân giếng. Lúc cô xoay người lại, bộ ngực trần ướt rượt long lanh nước… Hoạt thỗn ra. Cô cầm cái khăn trong tay Hoạt rồi lại quay lưng bảo: “ Hoạt kỳ lưng cho cô một lát.” Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Hoạt chà xiết mạnh khắp tấm lưng trần trắng nõn của cô. Không thấy có ghét. Chỉ thấy lưng cô dần chuyển sang màu đỏ hồng. Có tiếng cô hình như rên lên khe khẽ. Hoạt vội hỏi: “Cháu kỳ mạnh tay quá làm cô đau à?” “Không. Thôi Hoạt vào nhà đi để cô thay quần áo.”
Từ hôm đó trở đi, không hiểu sao trong đầu Hoạt cứ bị ám mãi cái hình ảnh bầu vú to trắng nõn của cô Mỹ. Đêm về nằm một mình Hoạt hay nghĩ lan man, không biết ngày bé mình đã được cô cho ti thế nào. Hoạt lại thầm ao ước, giá mà bây giờ cô Mỹ cũng vẫn coi mình bé tí như xưa, được úp mặt vào bộ ngực trắng loá, mát rượi của cô ấy mà ti thì hay quá. Chỉ nghĩ đến thế mà phần thân dưới của thằng bé mười ba tuổi bỗng ngọ nguậy trong đêm. Rồi toàn thân của nó dần dần nóng rực lên, lâng lâng trong một niềm cảm xúc lạ lẫm khó tả. Hình ảnh cô Mỹ tắm trần bên bờ giếng bỗng nhiên sống động ngay trước mắt. Những núi đồi bờ bãi nương dâu của cô hiển hiện, như sờ thấy bằng tay, như cảm thấy bằng thân thể được. Thân thể của một thằng trai vừa bước vào tuổi dậy thì căng nhức. Vô thức, nó tự dùng tay vuốt ve cái phần đang nóng giẫy thẳng căng. Càng vuốt ve, nó lại càng cảm thấy có một niềm khoái cảm lạ lùng từ từ dâng lên, dâng lên. Rồi thốt nhiên có một cái gì đó như một luồng lửa, phóng tuột từ trong sâu thẳm thân thể nó ra ngoài. Đầu óc của cậu bé mười ba như tê dại theo từng cơn giật liên hồi không thể nào kiềm chế được của phần thân dưới… Hồi lâu, khi thân thể nó trở lại bình thường, nó chợt cảm thấy thật kinh hoàng khi không hiểu làm sao, mà phần thân thể giới tính đàn ông của nó như một thứ đồ bất trị. Cái phần ấy hình như quyết định cả trí óc của cậu thiếu niên. Người đàn bà mà thời gian trước chưa xa, nó vẫn thân thiết, quý mến, vẫn coi như mẹ. Nhưng giờ đây mỗi khi nghĩ đến cô ấy, lại có những ý nghĩ điên rồ nhảy nhót trong óc nó. Nó cứ tưởng rằng cái cảm giác ấy, những cái suy nghĩ điên rồ ấy nó chỉ là một phút giây mụ mị của đầu óc. Nhưng không, hàng ngày cái suy nghĩ quái lạ ấy cứ trở đi trở lại trong đầu như một con ngựa bất kham, thỉnh thoảng lại lồng lên, lại nhảy bổ ra. Trí óc non trẻ của nó dường như choáng ngợp và in dấu quá sâu sắc trước cặp vú to hồng hào, trước tấm lưng trần thon thả. Và nhất là đôi mông trắng nõn lúc cô Mỹ quay mặt đi thay quần ngoài sân giếng khi tắm. Nó gần như mê man mụ mẫm không biết có một lực hút vô hình nào đó đã khiến nó phải len lén quay đầu lại nhìn trộm. Và kể từ đó, cho đến tận khi đã về già, Mạnh Hoạt luôn tôn thờ cặp mông phụ nữ. Với hắn đấy là bộ phận gợi cảm nhất của đàn bà. Mạnh Hoạt luôn thích thú ngắm nhìn những cặp mông no đủ của phụ nữ với niềm cảm xúc y như lúc tuổi mười ba…
Nhưng giờ đây hàng đêm, thằng bé mười ba tuổi, vừa bước vào dậy thì đang phải đối mặt với những cơn sóng cảm xúc lạ lùng. Những cơn sóng ấy chạy cồn cào quặn thắt trong người, dồn máu lên mặt bừng bừng, như mang theo một dòng điện lan toả ra khắp người rồi tích tụ lại nơi bộ phận nam tính. Thẳng căng và nóng rực. Thốt nhiên nó thấy bức bối khó chịu. Nó lại tự động thò tay xuống vuốt ve trong vô thức. Khi dòng nham thạch nóng hổi trong người bắn ra, nó lại nghĩ đến thân thể đàn bà ngồn ngộn của cô Mỹ. Nhưng rồi khi đã trở lại bình thường, nó lại thấy hoảng sợ. Thằng bé mười ba tuổi hoàn toàn không hiểu được sự rắc rối của bản thể con người, khi mà cái phần con nó lồng lên trong tiếng gọi hoang dã của bản năng thì hầu như đã lấn át được phần người. Mãi sau này, lúc đã là một ông già gần bảy mươi tuổi, Mạnh Hoạt nhớ lại câu chuyện với cô Mỹ. Lúc đó hắn mới có đủ sự trải đời để lý giải ngọn ngành mọi chuyện:
“ Khi mê người chỉ là người
Ngộ rồi mới biết trong người có con
Khi mê con chỉ là con
Ngộ rồi mới biết trong con có người”*
Nhưng lúc bấy giờ Mạnh Hoạt chỉ là một chú trai vừa dậy thì, lại khá mộng mơ đa cảm. Chú chàng tò mò khám phá những cảm xúc tuổi mới lớn của bản thân và nhanh chóng bị cuốn theo. Hồi ấy bọn trong lớp Mạnh Hoạt đang chuyền tay nhau đọc một quyển truyện chép tay có cái tên hết sức hấp dẫn Vụ án thành Paris. Theo như chúng thì thầm với nhau, đây là sách cấm nên đọc phải hết sức kín đáo. Công an mà bắt được, cho đi lao động cải tạo vì tội tuyên truyền văn hoá phẩm đồi truỵ ngay lập tức. Hoạt mượn được một ngày đêm để đọc. Vừa đi học về, Hoạt vội vàng chui ngay vào buồng, đóng cửa chính, mở cửa sổ lấy ánh sáng đọc truyện. Hoạt mê đi trong những câu văn mô tả cảnh xác thịt ái ân của một quý bà sành sỏi với một trang thiếu niên trong trắng non tơ. Những cảnh ái tình ướt át trong trang sách chép tay khác hẳn với trong những quyển sách ở tủ nhà mình. Quý bà đa tình lãng mạn dẫn dụ một cậu thiếu niên thành Paris khám phá, hưởng thụ lạc thú thân thể nhau. Thật không thể tưởng tượng được là có một thế giới tràn trề khoái lạc đến như vậy. Chú chàng mười ba tuổi vừa đọc vừa rên lên trong niềm sung sướng. Trong vô thức, mắt vẫn không rời trang sách, một tay cậu bé thò vào trong quần vuốt ve. Những hành động ấy đem lại cho cậu một xúc cảm râm ran toàn thân và dấy lên trong đầu một ham muốn tột cùng được ôm ấp hôn hít một cái căng tròn, mềm ấm. Hoạt cảm thấy mình cần cấp thiết một cái gì đó, như một cái hố nóng và ẩm ướt để dúi con chim nóng bỏng của mình vào. Dường như nhu cầu giải tỏa cái khối năng lượng trong người ngày càng thúc bách. Trong đầu Hoạt lại nảy ra hình ảnh thân thể cô Mỹ…
Chiều ấy mẹ Hoạt đi cất hàng bên chợ Nành, một cái chợ bán buôn vốn chỉ họp chiều. Đóng hàng xong thì trời sẽ tối, không thể đạp xe gần hai mươi cây số đường đất, nên sáng mai mới về. Mẹ đã dặn cô Mỹ nấu cơm cho Hoạt ăn tối. Cô sang gọi, đẩy cửa buồng vào thấy Hoạt vẫn dán mắt vào trang sách, không cả biết có ai đến bên cạnh. Cô Mỹ đập vai gọi:
-Dậy ăn cơm đã cháu. Định đọc truyện trừ bữa đấy à. Mà truyện gì mà mê mải thế, đưa cô xem nào. Miệng nói, chân bước, cô Mỹ nhón lấy quyển sách trên tay Hoạt.
-Ấy ấy… sách này cô không xem được đâu. Hoạt cuống quýt vùng dậy, định nhao ra giật lại quyển truyện.
-Hoạt hư nhé, làm gì có sách trẻ con đọc được mà người lớn lại không xem được- cô Mỹ vừa nói vừa lấy tay đẩy Hoạt ra, còn tay kia cô giơ cao quyển sách không cho Hoạt giằng lại. Cô hạ giọng: Sang ăn cơm đã, rồi hai cô cháu mình cùng đọc.
-Nhưng mà…đấy là sách cấm, cô không được xem.
-Thế này thì cô phải báo thày giáo chủ nhiệm là cháu xem sách cấm nhé…Để yên cô xem là sách gì không cô bảo thày giáo thật đấy.
Cô Mỹ kiên quyết gạt tay Hoạt ra khi cậu chàng định vươn người sang cướp lại quyển sách. Cô túm tay Hoạt lôi xềnh xệch qua bên nhà. Hai cô cháu cùng ngồi ăn cơm, nhưng quyển truyện vẫn bị cô kẹp chặt trong lòng không lúc nào rời ra. Hoạt không có cơ hội lấy lại. Hoạt vừa sợ, vừa xấu hổ, vừa hình như có cảm giác thích thú khi nghĩ đến cô Mỹ sẽ đọc được những gì trong đó. Cậu cũng đã định bằng mọi giá, giật lại quyển sách trong lòng cô Mỹ. Nhưng trong tâm thức sâu xa và mù mờ, dường như thằng đàn ông đa tình tiềm năng lúc đó đã lên tiếng, nó buông một miếng mồi câu hết sức hấp dẫn cho con cá vô tình. Có lẽ đấy là bản năng.
Ăn cơm xong thì trời đổ mưa. Mưa tháng bảy. Mưa ngâu. Rả rích. Những hạt mưa xiên chéo loang loáng trong trời đêm, hơi thu lạnh lẽo. Cô Mỹ bảo Hoạt, trời này không phải ra sân giếng rửa bát làm gì cho chết rét. Cứ để đấy sớm mai cô rửa. Hai cô cháu mình vào nằm giường đọc truyện cho ấm.
Hoạt lúc này không chối được đành bảo đấy là truyện cấm Vụ án thành Paris. Cô Mỹ càng háo hức: “Ô thế à, truyện này cô nghe mấy bạn hàng kháo nhau là hay lắm. Hôm nay Hoạt đọc cho cô nghe nhé, cô cho hẳn năm hào mai ra phố ăn phở”
Thế rồi cô Mỹ nằm trên giường phía trong. Hoạt nằm ở ngoài. Trên chiếc ghế đẩu cạnh đầu giường đặt một cái đèn dầu Hoa Kỳ. Hoạt đọc nhỏ nhẹ, câu chuyện tình ái lãng mạn của kinh thành Paris hoa lệ. Ngoài trời vẫn mưa sụt sùi. Về đêm, mưa như dày hơn, những tiếng tí tách của nước rơi như là những giọt đàn đệm cho thanh âm câu chuyện. Hơi lạnh đêm mưa dường như kéo cô Mỹ xích lại gần Hoạt hơn. Thân thể của cậu trai mới lớn cũng đang nóng dần lên theo tình tiết trong truyện. Hoạt cố không nghĩ gì. Hoạt cố tập trung vào những con chữ. Nhưng những con chữ ấy như có ma lực huyền bí, làm bật lên những khao khát rất lạ lùng và bất trị trong lòng. Tiếng hơi thở gấp gáp nóng hổi của cô Mỹ thổi vào gáy nó sát sạt. Nó cảm nhận được cả cái bầu ngực quen thuộc đang phập phồng cọ sát sau lưng. Nó chỉ muốn quăng quyển sách mà vùng quay lại rúc đầu vào ngốn ngấu, mút mát, liếm láp, hôn hít như những nhân vật trong truyện mô tả…
Nhưng nó chưa kịp manh động thì cô Mỹ thốt nhiên hức lên một tiếng. Cô nhoài người lên thổi tắt phụt ngọn đèn dầu rồi ôm lấy Hoạt, tự giật phăng áo ngoài, dúi đầu cậu trai trẻ vào bộ ngực to nóng hổi căng nhức của mình, hổn hển gấp gáp: “Cô cho… đây…Hoạt ti cô đi, ti cô đi…”. Hình như chỉ đợi có thế, bản năng đàn ông của Hoạt dường như bùng phát tức khắc. Lúc đó đầu óc Hoạt mờ đi như có một khối đặc ở trong, không có một mảy may nghĩ suy gì hết. Nó hành động như có thần linh dẫn dắt. Hình hài và tâm trạng rụt rè của cậu trai mới lớn rơi tuột nhanh như cái bộ quần áo vừa ra khỏi người. Hoạt quấn lấy người đàn bà ba mươi mốt tuổi đang nồng rực ấy bằng tất cả khao khát, đam mê non nớt khờ khạo. Trong đêm đen âm thầm đồng lõa, người đàn bà thành thục đã biến cậu trai trẻ thành đàn ông một cách mãn nguyện.
Kể từ sau cái đêm mưa ngâu tháng bảy ấy, giữa cô Mỹ và Mạnh Hoạt âm thầm hình thành một mối quan hệ tình ái nồng nhiệt nhưng kín đáo. Xung quanh không một ai nghi ngờ. Vì cả làng chẳng đã từng thấy cô Mỹ và mẹ Mạnh Hoạt thân thiết với nhau, đã từng thấy cô ấy chăm lo cho đứa con trai người bạn hàng xóm từ bé đó sao. Bản năng đàn ông của Mạnh Hoạt được người đàn bà sành sỏi đánh thức đã lập tức thể hiện những khả năng trời cho. Nhưng Mạnh Hoạt và cô Mỹ cũng hiểu rằng mối quan hệ của họ là vượt qua những quan niệm xã hội đương thời nên họ âm thầm thỏa thuận với nhau. Họ che mắt mọi người bằng mối quan hệ gia đình. Khi Mạnh Hoạt lớn lên, hắn vẫn đi tán tỉnh các cô gái như mọi thanh niên cùng trang lứa trong làng. Cô Mỹ không ngăn cản gì điều đó, thậm chí cô còn khuyến khích Hoạt nhanh chóng lấy vợ. Vì cô nghĩ sẽ là cái bình phong cho mối quan hệ bất thường nhưng đối với cô là cấp thiết này. Mặc dù còn non tuổi đời, nhưng khả năng làm tình của Mạnh Hoạt lại rất tuyệt. Cậu gà trống choai có thể đáp ứng đầy đủ cho nàng mái mơ thuần thục. Khả năng tình dục cũng như khả năng trí tuệ của mỗi người là cái thứ giời cho. Khi hoài thai thì ngay lập tức con người tương lai ấy đã được ấn định cho một số lượng tế bào gốc quyết định cái khả năng giường chiếu và trí tuệ đến đâu. Dùng hết của giời là thôi. Khả năng trí tuệ của Mạnh Hoạt thì chưa có điều kiện để kiểm chứng. Nhưng khả năng tình dục thì ngay từ buổi thiếu niên mới dậy thì đã thể hiện là một trường hợp xuất chúng. Mới đầu, cô Mỹ đóng vai trò như là người chỉ bảo, dẫn dắt. Nhưng rất nhanh chóng, Hoạt đã làm chủ cuộc chơi. Và thật lạ, không như người ta vẫn ca dao, trai phải hơi gái như cò bợ gặp trời mưa, Hoạt không hề ủ rũ như tưởng mà ngược lại. Sau cái đêm mưa ngâu rả rích ấy, hắn lớn bổng lên, dần trở thành một thanh niên cường tráng, đẹp đẽ. Cô Mỹ ngày càng mê đắm hắn. Trong đêm tối âm thầm, cô Mỹ luôn phải nghiến răng cắn chặt vào cái gối cho khỏi bật ra những tiếng kêu thống khoái trước sự tấn công đầy sức mạnh của Mạnh Hoạt. Người đàn bà xa chồng đang tuổi chín mọng, hoàn toàn thoả mãn với người tình trẻ tuổi.
Nhưng mối tình tràn trề sắc dục với cô Mỹ là không đủ với Mạnh Hoạt, một người mà hình như có nguồn năng lượng vô biên về tình dục. Cái hành động bản năng của cô Mỹ với Mạnh Hoạt trong đêm mưa ngâu như một sự đánh thức. Vị thần dâm dục trong truyền thuyết đã được giải phóng. Những hôm mẹ đi cất hàng bên chợ Ninh Hiệp, Hoạt vần cô Mỹ cả ngày cả đêm. Đến nỗi người đàn bà vắng chồng đang thì khao khát cũng phải chịu thua. Cô Mỹ có hôm đã bảo Hoạt: “ Hay là mình lấy vợ đi. Đến tán con Lệ nhà ông Trạng Kính được đấy. Có hai người chắc mới phục vụ được đủ cho mình”
Mạnh Hoạt cưới em Lệ, cô Mỹ vừa buồn vừa vui.
Nhưng nàng Lệ trên giường hoàn toàn thua xa người đàn bà vắng chồng. Lệ có gương mặt, thân hình rất đẹp, nữ tính tràn trề. Chỉ thế thôi, còn kỹ năng giường chiếu của nàng rất tệ. Có thể coi như nàng không biết gì về những cái gọi là thuật phòng the ân ái. Trên giường nàng hoàn toàn thụ động, mặc kệ Mạnh Hoạt vần mình như vần khúc gỗ. Thế nên với một tay đã có kinh nghiệm ái tình với người đàn bà từng trải, lãng mạn là cô Mỹ thì rất nhanh chóng, chuyện ái ân với Lệ trở nên nhàm chán. Bởi dù có thân thể đối tác đẹp đến đâu, thì cái làm nên một cuộc tình đắm say phải là kỹ năng và sự đáp ứng say mê đến từ cả hai phía. Một bàn tay không bao giờ làm nên tiếng vỗ. Với một người từ trong bản chất sâu xa có tâm hồn nghệ sĩ, Mạnh Hoạt luôn muốn mỗi cuộc tình của mình phải như những bữa tiệc thịnh soạn, phải là những cuộc hoan ca luyến ái với đủ đầy sự tham gia của ngũ quan thân thể. Thế cho nên Mạnh Hoạt rất nhanh chóng chán Lệ. Nhiều đêm quan hệ với vợ xong, như một nghĩa vụ, Mạnh Hoạt phải giả vờ đi vệ sinh, lẻn sang nhà cô Mỹ, cùng mây mưa với người đàn bà nồng nàn điêu luyện ấy một chầu thoả thuê nữa rồi mới có thể quay về ngủ yên được. May cho Mạnh Hoạt, Lệ là một cô gái hết sức ngây thơ. Nàng hầu như chưa đi ra khỏi làng một mình bao giờ, nên nàng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi chồng mình và cô hàng xóm đáng tuổi mẹ, lại diễn những trò gì sau lưng mình. Lệ là tuýp phụ nữ nông thôn Việt điển hình thời ấy. Cam chịu và nhẫn nhịn. Tuyệt đối phục tùng chồng.
Khi Mạnh Hoạt xách ba lô ra khỏi nhà tuyên bố sống đời trăng gió, Lệ cũng đành cam chịu ở lại nhà chồng nuôi hai con. Hy vọng một ngày kia chồng mình hồi tâm chuyển ý mà trở về với vợ con.
Khi mà Mạnh Hoạt bị công an bắt giam, hứa hẹn sẽ nhận một cái án thật nặng. Gia đình Mạnh Hoạt, gồm vợ, mẹ và cô Mỹ và ông chủ tịch huyện, bác ruột của Kim Dung đã gặp nhau bàn cách cứu Mạnh Hoạt khỏi vòng lao lý. Vụ gặp gỡ này là do ở Kim Dung về trình bày với ông bác. Chả biết cô mậu dịch viên nói sao đó mà ngài chủ tịch huyện cũng chiều cô cháu gái, đến tận nhà Mạnh Hoạt nói chuyện. Giải pháp khả dĩ nhất đưa ra là biến chuyện tình ái đực cái lăng nhăng thành một câu chuyện tình yêu chân chính. Như thế Mạnh Hoạt sẽ phải cưới em Kim Dung. Mọi người thuyết phục Lệ ký giấy xác nhận không còn là vợ chồng với Mạnh Hoạt để cứu hắn ra khỏi vòng lao lý. Lệ cũng đành ký. Mẹ chồng nói với Lệ: “Thôi con cứu nó khỏi cảnh lao tù một lần. Dù gì thì nó cũng là con trai duy nhất của mẹ. Mẹ đội ơn con. Xong việc này con muốn đi lấy chồng thì mẹ sẽ nuôi hai cháu cho con. Con ở đây thì con là con gái mẹ.” Thật ra thì từ lâu, giữa hắn và Lệ không còn quan hệ vợ chồng. Cũng đã từ lâu hắn không về nhà nên chẳng đoái hoài gì đến vợ lẫn cô hàng xóm. Hắn sống lang bang với mấy ông bạn văn nghệ nửa mùa. Lệ và cô Mỹ đành âm thầm chấp nhận. Mà không chấp nhận cũng chả làm gì được hắn. Mẹ hắn cũng chịu, cũng chỉ đành khéo léo dỗ dành con dâu, thôi con cứ ở mà nuôi cháu. Rồi các cháu lớn khôn, chúng nó sẽ báo đáp công ơn của con. Con gái Làng Ngọc đi lấy chồng, bị coi như bát nước hắt đi, biết về đâu nữa. Chiến tranh thì ngày càng ác liệt. Ngoài đường không thấy trai trẻ, không thấy đàn ông, Lệ có muốn cũng chả tìm được ai, nàng đành ở vậy nuôi con. Nàng cũng thầm tự coi mình như cô Mỹ, như bao vợ bộ đội chiến trường, vợ liệt sĩ trong làng… Thế nên khi mẹ chồng van xin Lệ hãy ký giấy để cứu Mạnh Hoạt thì nàng cũng không phải suy nghĩ nhiều lắm mà ký luôn. Trong thâm tâm, nàng vẫn còn tình yêu với người chồng bạc bẽo. Nàng vẫn mong có ngày nào đó Mạnh Hoạt trở về với mình, với con mình. Ở Làng Ngọc, người ta hay ca dao, trai anh hùng năm thê bảy thiếp/ gái chính chuyên chỉ có một chồng. Và Lệ cũng không muốn những đứa con của mình có một ông bố đi tù. Nên nàng đã cam chịu và nhẫn nhịn. Nàng ra tay cứu Mạnh Hoạt khỏi vòng lao lý.
Sau khi được người nhà vào trại tạm giam nói cho biết âm mưu tình yêu để cưới em Kim Dung, tránh tù tội, Mạnh Hoạt như sắp chết đuối vớ được cọc, đồng ý ngay.
Ra khỏi nhà tạm giam lúc sẩm tối, Mạnh Hoạt nói với Kim Dung: “Em cho phép anh về qua nhà tạ lỗi với mẹ anh và cô ấy rồi anh quay lại với em ngay”
Thế là Mạnh Hoạt đường đường chính chính cưới em Kim Dung. Công an Thành tức nổ máu mắt nhưng không làm gì được. Mạnh Hoạt còn được ông Bác vợ tuyển vào làm cán bộ hợp đồng cho phòng văn hóa thông tin huyện. Thì hắn vốn cũng có tài trong lĩnh vực văn hóa nghệ thuật mà.
Hai vợ chồng Mạnh Hoạt ở một gian trong khu tập thể của thương nghiệp huyện, ngay phía sau cửa hàng bách hóa. Những tưởng sau vụ này thì Mạnh Hoạt sẽ từ bỏ thói đàng điếm ăn chơi mà tu chính với vợ. Nhưng không, dòng máu thi nhân vẫn cuộn chảy trong người hắn. Lãng mạn, đa tình, thương vay khóc mướn và nhất là luôn rung động trước sắc đẹp, đã là bản chất của thi nhân. Một người nào đấy mà được trời cho khả năng ngôn ngữ thiên bẩm, có thể viết nên những vần thơ thật sự lay động nhân gian, thì đồng thời đấng cao xanh cũng sẽ bắt hắn ta phải vác theo một cây thánh giá để bị đóng đinh suốt đời trên đó. Cây thánh giá của các thi nhân chính là các nàng thơ- những trang thiên hương tuyệt sắc. Hay nói một cách dân dã là họ luôn có cái máu mê gái trong người. Nhà thơ Mạnh Hoạt vẫn thỉnh thoảng đăng đàn nói ở các cuộc họp khi có dịp là, nhà thơ mà chung sống với cái xấu, không rung động trước cái đẹp thì không còn là nhà thơ nữa… Cử tọa bên dưới có một số người lấy tay bịt mồm, vì họ biết rõ nàng mậu dịch viên bách hóa Kim Dung nhan sắc như thế nào. Họ vẫn thầm thắc mắc, sao đấy lại là nàng thơ để cho Mạnh Hoạt lấy cảm hứng viết những bài thơ tình ướt át được? Họ nhầm. Với một tâm hồn thơ lai láng, luôn phải có một nàng thơ xứng đáng.
Nàng thơ của Mạnh Hoạt không phải là Kim Dung.
Nàng thơ của Mạnh Hoạt hiện là em Thủy, hàng xóm sát vách nhà Mạnh Hoạt. Tất nhiên đó là Mạnh Hoạt âm thầm tấn phong em Thuỷ hàng xóm lên là nàng thơ trong tâm tưởng, chứ Kim Dung không thể biết. Và Thuỷ cũng không hẳn là có nhan sắc tới mức chim sa cá lặn. Nàng đã hăm tám tuổi, vợ liệt sĩ đã năm năm nay.Thủy là kế toán trưởng của cửa hàng bách hóa huyện. Thủy cũng khá xinh, tuy nước da hơi ngăm ngăm vì nàng xuất thân con gái đồng chiêm bên Chi Lăng. Khuôn mặt trái xoan và dáng người dong dỏng gọn gàng. Nàng có cặp mông tròn rắn chắc và bộ đùi thon dài, hứa hẹn những ái ân tràn trề. Nàng hãy còn son rỗi. Nhưng đôi mắt nàng thì không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi lồi. Những dịp cuối quý cuối năm, mắt nàng còn đỏ đòng đọc như mắt cá chầy, vì thức đêm làm báo cáo tài chính, thu chi. Mái tóc của Thuỷ thì lại càng chán, xơ, khô xác mặc dù đã được cô nàng khá chăm chải chuốt. Có lẽ nổi bật nhất là cách ăn mặc của nàng kế toán, nó luôn thu hút sự chú ý của người khác giới. Ở cái thời buổi mỗi người một năm được nhà nước phân phối cho có mấy mét vải thì chuyện quần nọ áo kia là hết sức xa xỉ. Nhưng cũng vẫn mấy mét vải như mọi người, Thủy rất khéo tay may vá và biết cách phối màu tinh tế để làm nổi bật thân thể của mình. Cho nên về tổng thể Thuỷ lại là một người đàn bà rất hút ánh nhìn của đàn ông. Có lẽ những ưu điểm và khuyết điểm về nhan sắc của nàng nó quyện vào nhau thành một bức tranh tinh tế hài hoà mọi sắc màu, khiến cho thị giác người ngắm nhìn luôn được thoả mãn. Mạnh Hoạt chú ý đến nàng vì điều đó. Nhưng đau đớn cho Mạnh Hoạt là dù hàng xóm kế bên, dù cũng đủ chiêu trò theo đuổi một cách âm thầm hoặc công khai, Thuỷ vẫn dường như không để mắt đến nhà thơ. Có hôm nhân lúc Kim Dung đi chơi, hắn viết một bài thơ bằng một thứ chữ hết sức bay bướm, mang sang tặng nàng:
“Như cơn gió dịu dàng em đã thổi vào tôi
Lướt êm ái trên hồn tôi cằn cỗi
Tôi bỗng thấy lòng mình tan nhức nhối
Nước thu ơi
Nàng hãy đời đời tắm mát hồn tôi.”
Thế nhưng cũng chả ăn thua.
Nàng kế toán trưởng Hồ Thị Thu Thủy vẫn rực như lửa mà lại lạnh như ao nước mùa đông với Mạnh Hoạt. Nhưng bản lĩnh của một thằng đàn ông dường như trời sinh ra chỉ để làm mỗi một việc là, đi chinh phục đàn bà khiến Mạnh Hoạt không cam chịu thất bại. Hắn để tâm theo dõi nàng kế toán. Và hắn đã phát hiện ra. Hắn hiểu rằng vì sao nàng lại không mặn mà với hắn. Nàng kế toán trưởng goá chồng đã có nhân tình. Nhưng Mạnh Hoạt cũng hiểu rằng vị thế tay người tình của nàng quá lớn khi đem so với hắn. Vốn là một tay đàn ông luôn kiêu hãnh về khả năng giống đực của mình, Mạnh Hoạt không cam chịu thất bại. Và trong một giây phút ngu xuẩn nhất của cuộc đời, hắn đã nghĩ ra một trò ma bùn, hắn rắp tâm làm ẩu.
Người tình của nàng Thủy chính là tay cửa hàng trưởng bách hoá đầy quyền lực. Một tay đàn ông rắn rỏi, cao lêu đêu, gầy nhẳng đã khá tuổi, nhưng có vẻ còn mạnh mẽ về cái khoản đàn ông. Khuya nào tay này cũng đảo rất nhanh qua phòng cô kế toán. Chỉ năm phút là xong. Hoạt đã để công rình mò theo dõi nên biết. Mạnh Hoạt cũng biết rằng đôi tình nhân này sinh hoạt rất đúng giờ. Mười giờ đêm là nàng kế toán trưởng tắm rửa ở nhà tắm chung của khu tập thể, về phòng, tắt đèn, khép cửa, rồi khoả thân trong màn nằm chờ. Ngài cửa hàng trưởng quyền lực từ trên phòng riêng ở đầu hồi nhà bán hàng sẽ cầm đèn pin đảo qua một vòng kiểm tra từ quầy hàng, kho, rồi vòng về dãy nhà tập thể. Ngài sẽ nhẹ nhàng lách qua cái cửa khép hờ để vào với người tình. Từ lúc vào đến lúc ra luôn đúng năm phút. Đêm nào cũng vậy. Mạnh Hoạt theo dõi nhiều lần đâm ra cứ thắc mắc, có đúng năm phút như vậy thì họ làm cái gì nhỉ? Chả nhẽ chỉ có mỗi cho vào rút ra, xả… là hết? Mạnh Hoạt thấy tiếc, y rắp tâm chiếm được Thuỷ để rồi sẽ khai mở cho nàng về những thú vui tình dục.
Tối hôm đó, Hoạt kiếm một đoạn dây thép lén dùng kìm xiết chặt bên ngoài cánh cửa phòng tay cửa hàng trưởng, để cho ông này không ra khỏi phòng được nữa. Hoạt quay về, đến cửa phòng Thủy, lách cửa khép hờ vào. Hoạt tụt quần đùi, vào giường và leo ngay lên thân thể người đàn bà đã khỏa thân chờ sẵn. Hắn nhanh chóng xâm nhập thân thể Thuỷ và tấn công dữ dội. Thủy thấy khác lạ và chợt hiểu rằng mình đang bị kẻ khác lợi dụng chứ không phải người tình của nàng hưởng thụ. Thủy định la lên nhưng miệng đã bị Mạnh Hoạt vòng tay bịt chặt. Nàng ra sức giãy giụa phần thân dưới để thoát ra, nhưng đã bị cặp đùi đàn ông cứng như thép của hắn khoá lại, không nhúc nhích nổi. Mạnh Hoạt dấn sâu dồn dập và phóng tràn ngập vào trong thân thể nàng. Thủy hoàn toàn không có một cảm giác gì, nàng cay đắng uất ức buông xuôi. Mạnh Hoạt nghĩ nàng đã đầu hàng nên định hôn hít an ủi chuộc lỗi với Thủy. Vốn là một người có khả năng tình dục siêu đẳng, Mạnh Hoạt thường làm cho đối tác của mình mê mẩn bằng cái kiểu làm tình khác thường. Hắn thường làm rất nhanh cú đầu, như là một cữ dạo nhạc. Liền sau đó, hắn sẽ làm cú thứ hai. Mơn trớn nhưng mạnh mẽ. Dữ dội và đủ lâu. Với mọi thủ thuật làm tình được học từ năm mười ba tuổi. Bất cứ người đàn bà nào đã được một lần hưởng ân huệ mưa móc là một cú đúp của hắn, đều không thể quên và trở nên mê muội.
Nhóm bốn thằng bạn của Mạnh Hoạt khi trước, chơi thân với nhau, đã lấy chuyện đi chinh phục đàn bà, con gái làm lẽ sống của mình. Mà còn lẽ sống nào khác khi tổ quốc, lý tưởng, chiến đấu, cống hiến, hy sinh… Những điều vẻ vang to tát của thời ấy không dành cho bọn hắn. Bọn hắn bị đặt ra bên lề thời cuộc vì cái lý lịch gia đình chết tiệt. Nhưng thế có khi lại hay, bốn tay bạn nói vụng với nhau là trong khi chúng nó được ra chiến trường tìm vinh quang và sự bất tử trong cái chết, thì bọn mình ở hậu phương đi tìm vinh quang trên giường và gieo mầm sự sống. Chúng rủ nhau đi tán gái và ngủ với họ. Chúng cũng khoe khoang và lập danh sách đàn bà qua tay mình, như những chiến binh lập chiến công, ghi số lượng những kẻ địch bị hạ sát. Chúng còn đúc kết thành phương châm để chinh phục đàn bà, như là binh pháp của chiến binh ra trận, thứ nhất đẹp giai, thứ nhì chai mặt. Hoặc không giàu thì phải đẹp trai, không thông kinh sử thì dài bu lông…Mạnh Hoạt đẹp giai, thông thiên văn địa lý do đọc nhiều sách, và con bu lông của hắn thì trứ danh. Nhiều khi hắn cũng chả tán tỉnh gì nhiều, hắn rủ các cô nàng ra chỗ vắng, rồi cứ thế hắn đè ra dí cái con bu lông của hắn vào… Rất lạ, nhiều cô nàng lúc đầu gần như bị cưỡng bức, nhưng sau đó lại đâm ra nghiện cái con bu lông đó. Vì trường hợp nào thì hắn cũng làm cho đối phương tơi bời hoa lá, nát đám cỏ gà. Mà cái bờ bãi nương dâu tươi tốt của đàn bà, sinh ra là để cho đàn ông cày xới. Càng cày sâu cuốc bẫm, đám ruộng ấy càng phì nhiêu tươi tốt. Không có người cày cuốc, nương dâu ấy sẽ xơ xác lụi tàn… Thế nên cũng đừng ai trách móc những người đàn bà nhẹ dạ. Họ cũng chỉ là con người bình thường. Mà là con người bình thường thì tiếng gọi của bản năng gốc, bản năng tình dục luôn luôn réo gào đòi hỏi phải được thoả mãn. Về phương diện nào không nói, nhưng về tình dục, Mạnh Hoạt là một người đàn ông chân chính. Khi nhập cuộc, hắn luôn nghĩ đến cảm xúc của đối tác. Và hắn luôn làm cho đối tác của mình thoả mãn tột cùng. Có lẽ vì thế mà những người đàn bà đi qua đời hắn, dù bị hắn ruồng rẫy, bỏ quên, sau thời gian ấm ức lúc đầu, rồi tất cả đều tha thứ cho hắn, họ chỉ còn nhớ về hắn với những phút giây mê ly mà hắn đã mang lại cho mình.
Tối đó, nghĩ là chiếm đoạt được Thuỷ xong rồi thì hắn sẽ giở trò mê hoặc, để chinh phục nàng. Để cho nàng được nếm mùi ái ân đích thực mà chán cái trò gà trống của tay cửa hàng trưởng. Hắn thả lỏng người và bắt đầu vuốt ve âu yếm nàng. Hắn hôn lên khuôn mặt đang nhoè nhoẹt nước mắt trong đêm vì uất ức. Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi đang mím chặt của Thuỷ, hắn dùng răng và môi mình tách miệng Thuỷ ra rồi đưa cái lưỡi mềm mại lùa vào trong miệng Thủy sục sạo. Nhưng bỗng nhiên hắn rú lên một tiếng kinh dị, bật dậy, không cả kịp cầm cái quần đùi, vùng khỏi giường, chạy ra ngoài, chui tọt về phòng nhà mình.
Cả khu tập thể đang đêm thanh vắng nghe tiếng rú như bị chọc tiết của Mạnh Hoạt nháo nhác dậy, chạy hết ra sân xem có sự gì. Thuỷ thì đã kịp mặc bộ quần áo ngủ vào người và chạy ra sân mếu máo khóc kể, có đứa nó vào hiếp dâm mình.
Không khó khăn gì để tìm ra thủ phạm.
Ngay trong đêm, Mạnh Hoạt bị tóm lên đồn công an. Mặc dù lưỡi đang sưng tướng, chả nói được câu nào, đến ăn cũng chỉ hút cháo và nước đường, nhưng cũng rất nhanh chóng bị lập án, xử luôn ba năm tù giam.
Nàng Kim Dung đang bụng mang dạ chửa đứa con tháng thứ tư, uất ức quá bỏ việc, đi biệt xứ.
Khi mà Mạnh Hoạt sinh ra, ông nội hắn lập lá số tử vi cho đã viết rằng: “ Nam tử cương cường. Có sao đào hoa, hồng loan đóng ở cung mệnh. Thân cư nhi nữ”. Có nghĩa là thằng này đẹp trai, nhiều gái mê, mê gái, số rồi sống nhờ đàn bà con gái.
Nhưng được nhờ gái đâu chưa thấy, thì lần này đã là lần thứ ba Mạnh Hoạt bị vào nhà giam vì gái rồi. Hắn ở trong tù gần ba tháng mà chả có ai đến thăm nom. Mẹ hắn, Lệ, cô Mỹ coi như không nghe không biết gì hết. Lúc hắn vinh quang là nhà thơ, họ cũng chả được ké tí ánh sáng nào cho rạng rỡ. Vả lại, ba người đàn bà ấy còn bận làm đủ việc để kiếm cơm nuôi hai đứa con mà Mạnh Hoạt để lại quê. Họ cũng xấu hổ nữa, hay hớm gì cái trò hiếp dâm đàn bà vợ liệt sĩ, vi phạm chính sách hậu phương quân đội. Mà khốn khổ, nó đâu có thiếu đàn bà mà phải đi làm cái trò khốn nạn ấy. Vợ chính thức là nàng Kim Dung bên cạnh. Vợ đầu là Lệ, tiếng là bỏ nhưng vẫn ở nhà chồng nuôi con. Mạnh Hoạt thích thì có thể ghé về nhà lúc nào cũng được, vẫn được chiều chuộng. Mà còn cô Mỹ nữa, tuy hơi cứng tuổi, nhưng vẫn còn xuân sắc chán. Vậy mà. Uất.
Ở trong trại giam đúng ba tháng mười ngày, thì Mạnh Hoạt có người đến thăm.
Nghe cán bộ gọi, hắn tưởng nghe nhầm. Đến lúc ra phòng khách, nhìn thấy Thuỷ, hắn hơi hốt hoảng, định quay vào. Thuỷ gọi giật giọng: “Anh Hoạt. Quay lại đây tôi có chuyện muốn nói.” Hoạt xấu hổ líu ríu đến ngồi đối diện Thuỷ, đầu cúi gằm, lí nhí:
-Tôi xin lỗi…
-Tôi không đến đây để nghe anh xin lỗi hay mắng mỏ anh. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Vừa nói, Thuỷ vừa bày lên bàn bánh kẹo, thuốc lá, cam tươi và cả một gói xôi to cùng nửa con gà luộc. Mạnh Hoạt nhìn thấy không thể kiềm chế nổi, nuốt nước dãi ừng ực. Thuỷ nhẹ nhàng nói:
-Anh ăn đi.
Chỉ chờ có thế, Hoạt chén ngay một cách nhiệt tình mà chả kịp hỏi câu chuyện hay lý do Thuỷ lên thăm hắn. Kệ. Chén đã. Hắn vốn là người thích ăn ngon mặc đẹp, thế mà ba tháng nay hắn toàn phải ăn sắn, ngô om, bột mì mốc, cá khô mục… Hắn đói, khát, thèm đủ thứ. Hắn ăn như một con ma đói. Thuỷ yên lặng ngồi đối diện, ngắm hắn ăn ngon lành như một đứa trẻ, Thuỷ không kiềm chế được, che miệng cười khe khẽ. Mạnh Hoạt dường như đã thoả mãn cơn đói khát hành hạ ba tháng nay, chùi mép, ngẩng lên hỏi Thuỷ:
-Lí do thế nào đây?
Thuỷ bỗng trở lên sượng sùng, khuôn mặt thốt nhiên bừng đỏ, lí nhí:
-Tôi…em… có chửa.
-Thế… của tôi à…Ông Đính cửa hàng trưởng đêm nào cũng tới. Tôi chỉ có quệt qua mà có sao?
-Vậy mà là của anh đấy… Vì ông Đính, ông ấy cắt ống dẫn tinh từ lâu rồi.
-Cô định lên bắt đền tôi sao? Tôi đã trả giá cho một phút ngu xuẩn của mình thế này chưa đủ sao? Thân tôi trong tù thế này rồi thì làm gì được nữa. Cô định thế nào?
-Em muốn giữ đứa con này nuôi. Chồng em là liệt sĩ, em muốn có đứa con đẻ để sau này dựa dẫm lúc tuổi già. Em cũng không muốn con em không có cha. Em lên bàn với anh…
-Bàn?
-Anh nhận đứa con này, em sẽ làm đơn xin toà xét xử lại rồi đưa anh ra về ở với em. Cô Kim Dung cô ấy viết giấy gửi lại cơ quan, bỏ đi rồi.
Chuyện Kim Dung uất ức quá bỏ đi thì Mạnh Hoạt đã biết. Chuyện cô ấy đang bụng mang dạ chửa mà đi cũng không làm y lo lắng lắm, vì y biết gần mười năm làm mậu dịch viên trong cửa hàng bách hoá, Kim Dung cũng đã kịp tích luỹ cho mình một số tài sản khá. Với số vàng, tiền có trong tay, Kim Dung sống ở chỗ nào cũng tốt. Mạnh Hoạt chỉ không ngờ, một người đàn bà tưởng chỉ biết đến tiền mà lại phản ứng quyết liệt với hành động ô nhục của hắn như vậy.
Thuỷ viết đơn trình bày với các cơ quan công quyền rằng mình đổ oan cho Mạnh Hoạt tội hiếp dâm, chứ thực ra là cô muốn có đứa con nên tự nguyện cho Mạnh Hoạt. Nay đề nghị các cấp cho Mạnh Hoạt về nuôi con. Thời ấy vợ liệt sĩ được nương nhẹ. Vả lại, bố đẻ Thuỷ lại là Viện trưởng kiểm sát tỉnh nên mọi việc rồi cũng xuôi. Mạnh Hoạt được ra tù sau nửa tháng nữa, kể từ buổi Thuỷ lên thăm.
Có trong mơ Mạnh Hoạt cũng không nghĩ mình thoát cái án ba năm tù giam bằng một cách kỳ lạ như vậy. Mà còn hơn thế nữa, ngài viện trưởng kiểm sát đầy quyền lực còn ra tay chuyển Thuỷ và Mạnh Hoạt về Hà Nội làm việc. Ông ấy bảo đi ra hẳn thành phố làm lại cuộc đời, nơi đó người ta ít soi mói chuyện riêng của nhau. Thuỷ làm kế toán nhà máy sợi, còn Mạnh Hoạt lĩnh chân bảo vệ. Thế cũng tốt chán, hơn nghìn lần cái cảnh nằm trại chăn bò cuốc sắn rất nhiều. Thật ra lúc đầu nghe Thuỷ đề nghị vậy Mạnh Hoạt cũng choáng. Hắn không thể ngờ nổi lại có một giải pháp rơi từ trên trời xuống như vậy. Sau khi định thần được, tất nhiên là hắn đồng ý ngay. Nhưng hắn cũng giả vờ làm như là mình không tha thiết gì lắm, khi Thuỷ hỏi là ý anh thế nào, thì Mạnh Hoạt buông một câu nghe có vẻ rất ư hờ hững: “Tuỳ em.” Chứ lúc đó trong lòng hắn, đầu hắn đang điên lên vì sướng. Tí nữa không kiềm chế được, thì hắn đã thốt lên: “Đm... được ra tù, được vợ được con, được công ăn việc làm tại thủ đô. Chỉ có thằng điên mới không đồng ý. Mình cứ tưởng khốn khổ vì chim, mà cuối cùng lại thành ra được vẻ vang nhờ nó.”
Đánh giá
Mục lục bài viết
Mạnh Hoạt mê đọc sách. Những lúc mẹ đi làm đồng hoặc đi chợ, Hoạt ở nhà chúi đầu vào cái tủ sách to tướng của ông cha để lại mê mải đọc.
Người gửi / điện thoại
Nhưng trước hết có lẽ ta nên tìm hiểu chút, huyết áp là gì? Huyết áp là áp lực đẩy máu do sức bơm của tim và độ cản của thành mạch.
Thực ra thì không phải đến thời hiện đại mới có bệnh đái tháo đường, mà căn bệnh này đã được y văn cổ đề cập đến từ lâu. Các sách “Hoàng đế nội kinh” hay “Hải Thượng y tông tâm lĩnh” đều đề cập đến chứng “tiêu khát”, một biểu hiện lâm sàng rõ rệt nhất của căn bệnh này. Nhưng chỉ đến thời hiện đại, có thể do thay đổi môi trường sống, do cường độ làm việc, lối sống sinh hoạt…, căn bệnh đái tháo đường dường như mới bùng phát dữ dội.
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mặt Ma - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...