BA
Đại gia vốn sinh ra và lớn lên ở làng quê một miền Kinh Bắc êm đềm và thơ mộng, với những rặng tre, rặng duối, với cây đa bến nước sân đình. Tuổi thơ của Đại gia trôi đi êm đềm trong một gia đình trí thức nông thôn. Bố Đại gia làm nghề giáo, nhưng nhà đông anh chị em nên cũng khá vất vả với đời sống thời ấy. Hàng ngày, ngoài việc học, Đại gia còn có nhiệm vụ kiếm cua cá và rau lợn để nuôi tăng gia tại nhà. Thế nên, việc lang thang ngoài cánh đồng lúa của hợp tác xã đối với Đại gia là chuyện thường. Bởi thời kỳ ấy, những con cua, con ốc, con cá là một nguồn bổ sung dinh dưỡng quan trọng cho cả nhà. Ngay cả những cảm xúc đầu đời trai của Đại gia với Nàng An cũng xảy ra ngoài cánh đồng. Có lẽ vì thế mà Đại gia luôn có cảm xúc đặc biệt với những cánh đồng lúa đang vào thời ngậm hạt, thơm nức một mùi thơm tinh khiết và no ấm. Rất nhiều những ý tưởng đã được Đại gia hình thành trong đầu khi nhìn ngắm những cánh đồng thân thuộc, có thể đó là định mệnh chăng? Hồi vào đầu năm học lớp sáu cấp hai trường xã, thì Đại gia được bầu vào ban chỉ huy liên đội thiếu niên tiền phong. Có lẽ do Đại gia học giỏi và có khi do cả to xác nữa, so với lũ bạn cùng lứa thì Đại gia to cao hơn hẳn. Đại gia lại được trời phú cho khuôn mặt chữ điền, đôi lông mày rậm nên ngay từ bé trông đã ra dáng lắm. Nàng An học trên một lớp, lớp bảy, làm liên đội trưởng. Nàng cùng xã nhưng ở làng bên, cách làng Đại gia một cánh đồng. Nàng là con gái một quan chức thành phố khá to, nhưng mẹ nàng làm ruộng nên nàng ở quê với mẹ. Nàng xinh lắm và lại học giỏi hát hay. Có lẽ nàng thừa hưởng cái chất “tuyên huấn” của ông bố nên nàng tuy còn bé đã có khiếu nói năng hoạt bát. Những kỳ sinh hoạt liên đội hay lễ lạt, nàng thay mặt ban chỉ huy liên đội phát biểu, điều hành dõng dạc, đâu ra đấy, các thầy ở trường rất khen ngợi. Đại gia cũng thần tượng nàng lắm. Trong trí óc non nớt của một thằng bé lớp sáu, Nàng An cứ như một cô tiên trong câu chuyện cổ tích hiện ra vậy. Mà không, nàng giống như cô bé Alice trong cuốn truyện tranh mà cậu vừa được đọc ké của thằng bạn cùng lớp hơn. Hình như cái cuốn “Alice ở cứ sở thần tiên” ấy, cứ như là vẽ về cô bé An học trên một lớp vậy. Nàng mảnh mai, trắng trẻo, tóc thắt bím hai bên trông rất ngộ nghĩnh. Nhưng điều làm nàng nổi bật ngay từ lúc còn bé là nàng có một đôi mắt to đen sâu thẳm, lúc nào cũng như ẩn chứa trong đó cả một biển nước, được che dưới một hàng mi dài cong đen rợp tự nhiên. Sau này, khi đã trưởng thành, khi đã là của nhau, mỗi lần Đại gia nhìn sâu vào đôi mắt ấy, Đại gia vẫn thấy tim mình như muốn ngừng đập, như có cảm giác sắp rơi tõm xuống một vực sâu thăm thẳm … Nhưng lúc đó, dù là học trên một lớp, Nàng An không dám gọi Đại gia là “em” như thường lệ. Có lẽ vì Đại gia trông khá “hùng dũng” so với nàng. Và cả một lý do không giải thích được như sau này lúc ở bên nhau, nàng kể lại là, lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã cảm thấy mất tự tin, cảm thấy mình e dè, nhỏ bé trước Đại gia. Tại cuộc họp đầu tiên của liên đội, nàng không có dịp nói riêng. Khi ra đến sân trường, nàng mới gọi Đại gia lại :“Ấy ơi, ấy về phân công các bạn đại biểu khối sáu đi dự đại hội cháu ngoan Bác Hồ, mang theo các thứ để trang trí trại của trường mình nhé”. Kể từ sau cái hôm gặp nhau ở sân trường để bàn về việc liên đội ấy, Nàng An và Đại gia như mặc nhiên thân thiết và gắn kết với nhau trong một thứ tình cảm, khó mà định nghĩa rõ ràng ra được ở cái tuổi sắp sửa bước vào dậy thì của cả hai. Hôm ở trại hè, buổi tối cả bọn ngồi đánh tú lơ khơ búng tai. Khi chưa đến lượt vào đánh, ngồi bên cạnh Nàng An nghé bài. Đại gia - thằng bé lớp sáu khi ấy, bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ lùng toả ra từ mái tóc nàng. Cái mùi hương không định được ấy, làm trái tim non trẻ của cậu bé bỗng dưng loạn nhịp. Sau này, một lần vô tình đọc được bài thơ của thi sĩ đa tình Hoàng Cầm có câu:
...“Nghé bài tìm hơi tóc ấm
Em đừng lớn nữa, chị đừng đi”...
Đại gia mới hiểu cái giây phút ngồi nghé bài và ngửi hương tóc của nàng trinh nữ khi ấy, là cái giây phút mà trái tim của Đại gia đã rung lên trong vô thức một tình yêu định mệnh xuyên suốt cuộc đời của mình.
Ngày ấy, nhà Đại gia và nhà Nàng An đều phải tăng gia thêm bằng cách nuôi lợn. Nói là tăng gia thêm chứ kỳ thực, lúc đó đấy là nguồn thu nhập lớn nhất của các gia đình Việt từ nông thôn đến thành thị. Thế nên dân gian lúc đó mới truyền tụng câu “thủ lợn quan trọng hơn thủ trưởng”. Thủ trưởng cơ quan ốm thì có thể đến thăm sau một chút và cũng chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả! Nhưng nhà nào “thủ lợn” mà ốm thì là cả một vấn đề nghiêm trọng, đấy là cả cơ nghiệp gia đình chứ không phải chuyện chơi. Thức ăn nuôi những chú ỉn đầu cơ nghiệp hồi ấy, chủ yếu là thức ăn thừa, cám gạo, bã đậu… nấu chín với rau, bèo, rong rêu các loại vớt ở các đầm hồ xung quanh. Bọn trẻ như Đại gia và Nàng An, ngoài việc học còn hay được giao trách nhiệm kiếm rong, bèo về nuôi lợn. Cũng chẳng biết tự lúc nào, Nàng An lại hay rủ Đại gia đi bắt cua cá và kiếm rau lợn ngoài đồng hợp tác. Có lẽ trong sâu thẳm của tâm hồn hai đứa trẻ đang lớn ấy, đang dần dần hình thành một mối liên hệ phi lí tính mà chỉ những người trong cuộc thầm hiểu với nhau, nhiều khi không cần nói lên lời. Tình cảm vô tư trong trẻo và đẹp đẽ mong manh như những giọt sương buổi sớm mai treo trên cành lá của những đứa trẻ, đang chập chờn giữa ranh giới trẻ con và người lớn ấy, nhiều khi ngờ nghệch, vụng dại. Sau này, khi đã lớn lên, đã sống bên nhau với những cảm xúc bùng nổ khát khao, đã tận hiến cho nhau từ tâm hồn đến thể xác. Đã chia ly. Đã đổ vỡ. Đã đớn đau … Thì cả Đại gia và Nàng An, mỗi khi có dịp về quê. Đi trên con đường nhỏ chạy dài giữa cánh đồng, hai bên là lúa đương thì mướt mát. Cả hai đều xao xuyến và tiếc nuối nhớ lại những giây phút trẻ thơ vụng dại, đã trôi đi trong quãng đời hoa niên đẹp đẽ của mình.
Một hôm, sau khi tan trường cô bé lớp bảyđợi cậu bé lớp sáu ngoài cổng trường và rủ: “Ấy ơi , chiều nay đi vớt rau lợn ngoài đồng không? ở cái ao họ có nhiều rong đuôi chó non lắm”. Ao họ là một cái ao chung của một dòng họ nào đó trong làng. Xa xưa, thường được giao cho một nhà trong họ ấy trông nom, thu hoạch hoa lợi để phục vụ cho việc cúng giỗ tổ tiên. Từ khi phong trào hợp tác xã phát triển, bao nhiêu đất đai, ao hồ sung công, thành của hợp tác xã hết. Nhưng mà nhiều khi hợp tác xã quản không xuể, lại hóa ra vô chủ. Ao họ trở thành nơi dân chúng thỉnh thoảng kiếm thêm tí rau, tí cá… Chiều ấy, hai đứa trẻ, một quần đùi áo cộc, đen trùi trũi. Một trắng trẻo mảnh mai như bông hoa súng. Mặc nguyên cả bộ quần áo xanh nhạt vải pôpơlin có điểm mấy bông hoa vàng vàng, cùng nhau lặn ngụp gần hai tiếng đồng hồ, giữa cái ao họ ngoài cánh đồng. Cả hai cùng nhau vớt được hai gánh rong non mỡn, lòng thầm vui và tràn trề hi vọng sẽ đủ rau ăn cho “thủ lợn” ở nhà cả một tuần. “Ấy ngồi đây đợi nhé, tớ vào miếu vắt bớt nước ở quần áo rồi mình cùng về”. Gần đấy có một cái miếu hoang và một cây đa khá to, nơi bà con xã viên hợp tác hay vào ngồi nghỉ giải lao giữa buổi khi đi làm đồng. Cậu bé cứ ngồi yên bên bờ ao, mắt đăm đăm ngắm nhìn mặt nước đang dần dần trở lại trong xanh sau một hồi bị hai đứa trẻ khuấy lộn. Vài bông hoa súng cuối mùa nở nổi bồng bềnh trên mặt nước khoe màu sắc trắng tinh khôi và điểm những chiếc nhị lăn tăn vàng … “Ấy ơi!!!”, cậu bé bỗng giật mình nghe tiếng cô bé gọi thét lên khẩn thiết từ trong miếu. Tiếng gọi nghe vừa hoảng hốt, vừa như ngập ngừng, quẫn bách lắm. Không kịp suy nghĩ gì, cậu bé lao vào miếu. Cô bé đang lập cập, tái xanh tái xám trong bộ quần áo ướt, hai tay soắn chặt rối rít vào nhau, hai chân khép chặt, đôi mắt mở to kinh hãi như lạc đi. Không dám nhìn vào cậu bé, miệng lắp bắp mãi mới cất lên lời:
-Ấy ơi, tớ bị đỉa chui vào … hay sao ấy!
-Vào đâu ? cậu bé gần như gắt lên.
Cô bé cắn chặt răng, khuôn mặt hết đỏ lại xanh, lí nhí cúi đầu nhìn xuống, giọng gần như lạc đi vì sợ:
- Nó chui vào trong …hay sao ấy, bắt ra cho tớ với, không thì tớ chết mất.
-Nhưng mà ở đâu mới được chứ? Cậu bé chả hiểu gì cả, vừa lo lắng, vừa sợ hãi hỏi lại.
Có lẽ nỗi sợ cái con vật gớm ghiếc đang chui vào đục khoét hút máu trong thân thể mình lớn quá. Một mối lo sợ kinh hoàng từ bé đến giờ cô chưa từng gặp phải bao giờ. Phút chốc, như là bản năng sống bùng lên át hết mọi cảm giác xấu hổ. Cô bé tuột phăng cái quần hoa ướt và, chỉ vào phần dưới của thân mình: “Nó… ở trong này!”. Trong một thoáng sững sờ và gần như mất ý thức, cậu bé nhìn thấy một cặp đùi con gái trắng muốt, mềm mại, chưa đầy đặn nhưng đã bắt đầu những đường cong nữ tính. Một miền châu thổ phía trên non tơ, mơ hồ, mượt như nhung. Từ đó một dòng máu hồng nhờ nhờ đang chảy xuống dọc theo cặp đùi đang khép chặt. Chỉ một thoáng thôi, nhưng ngay lập tức, bản năng đàn ông mạnh mẽ bảo vệ, che chở người đàn bà của cậu hình như bùng phát tức khắc. Cậu kéo quần cô bé lên và, xoay người cõng cô bé chạy thẳng một mạch về trạm y tế đầu thôn … Sau này khi đã thân thuộc nhau đến từng sợi tóc, nhiều lúc nằm bên nhau. Nàng An vẫn thấy xấu hổ khi nhắc đến câu chuyện ngoài cánh đồng. Nhưng có lẽ cũng từ đó, mà nàng luôn luôn có cảm giác an lành, tin cậy và tuân thủ tuyệt đối khi ở bên Đại gia. Cũng nhiều lúc, nàng thấy buồn cười vì cái sự kiện “ngố tàu” của mình ở tuổi cập kê. Một cô bé gần mười bốn tuổi rồi mà chẳng có một khái niệm gì, cũng chẳng ai dạy cho một chút kiến thức nào về “kinh nguyệt”, cái món quà oái oăm của thượng đế dành riêng cho đàn bà ấy. Còn Đại gia, phải rất lâu sau, đến khi gặp lại nàng ở Sài Gòn mới dám nói thật là, hình ảnh cái bướm xinh xinh trắng hồng, phủ một lớp lông non tơ mơ hồ như nhung của nàng lúc ấy đã ám ảnh Đại gia hết cả thời trai trẻ. Khi mà lần đầu tiên được nàng chủ động dâng hiến cho ở kí túc xá Bách khoa. Cũng là lần đầu tiên, Đại gia được chiêm ngưỡng thân thể của một người con gái trưởng thành trọn vẹn nhất. Lúc Đại gia bật cái móc áo lót của nàng ra, cặp vú to nhưng tròn xoe rắn chắc của nàng, như hai quả đồi no đủ miền trung du bật phăng lên. Hai cái núm vú đỏ nâu xinh xắn, nhỏ nhắn như rung lên mơ hồ. Nàng kéo đầu Đại gia úp mặt vào ngực mình. Như một bản năng, Đại gia hôn, mút và sờ nắn đầy ngưỡng mộ, thích thú món quà của tạo hóa dành riêng cho đàn ông nhưng lại được giao cho người nữ cất giữ. Rồi nàng âu yếm nâng đỡ và chủ động thoát y phần thân dưới, để cho Đại gia được tự do chiêm ngưỡng thám hiểm vùng đàn bà phồn thực đang nóng rẫy của nàng. Trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng kí túc xá Bách khoa tồi tàn, Đại gia nhỏm lên từ từ đăt mấy nụ hôn nóng bỏng lên cái bụng thon thả và cái rốn xinh xinh của nàng, rồi nhìn xuống … Đại gia - cậu sinh viên năm thứ tư , trai tân - bỗng khựng lại. Thay vì cái miền châu thổ be bé xinh xinh, hồng hào và non tơ mềm mại của nàng đã đóng đinh trong đầu từ những năm trẻ thơ ấy. Là một vùng mô vệ nữ đầy đặn hình tam giác đang phập phồng vun cao. Những sợi lông đen xoăn tít phủ trên, đầy bí hiểm và có phần dữ dội. Trong đầu Đại gia lúc đó như cất lên một lời than vãn, hệt như hờn dỗi của cậu bé đợi mẹ đi chợ về mà, quên không mua cho món quà vừa ý: “khác cơ, không phải thế … “ Cái thân thể to kềnh càng, rắn chắc như một xúc gỗ lim của Đại gia đổ ập xuống người nàng An. Mềm nhũn, thở hắt ra, chẳng làm ăn được gì cả. Đấy là đêm đầu tiên ở kí túc xá Bách khoa trong mấy đêm thần tiên với Nàng An. Với tinh thần học hỏi cầu tiến bộ và, quyết không phụ tấm lòng của nàng. Hôm sau, Đại gia tức tốc “tư vấn” mấy ông anh cùng lớp, nhưng là bộ đội xuất ngũ về học, đã có gia đình. Mấy tay sinh viên già bặm trợn, tán gái có thâm niên vừa ôm bụng cười, vừa thương hại thằng em to xác, tướng mạo đàn ông đầy uy dũng mà phải hi sinh ngay cửa mở. Liền bày vẽ cho thằng em đường đi nước bước cụ thể, kèm theo lời mắng: “Mày ngu lắm, của trẻ em thì nó mới hồng hào như thế, của con gái lớn nó khác, nó xoăn tít!”. Đêm thứ hai, với lý thuyết cụ thể của các bậc tiền bối dẫn đường, lại được sự dâng hiến đầy dịu dàng đam mê của Nàng An, Đại gia đã thành công rực rỡ! Cái cảm giác thăng hoa, bùng nổ trọn vẹn với người mình yêu lần đầu tiên của những chàng trai, có lẽ ai cũng giống ai. Nhưng với Đại gia thì kỷ niệm về lần đầu tiên ấy. Về mấy đêm Bách khoa nóng bỏng. Về căn phòng nồng nực mùi mồ hôi, mùi thân thể trinh trắng của hai đứa. Sẽ mãi mãi ở sâu trong miền ký ức thăm thẳm và day diết nhất của cuộc đời. Tuy nhiên, có những điều sâu thẳm trong trái tim thiếu nữ trong trắng, nàng An đã định giữ riêng cho mình như là một kỷ niệm vè mối tình đầu. Thì đến mười mấy năm sau, gặp lại nhau ở Sài Gòn. Khi cả hai đều đã yên bề gia thất. Và cả hai cùng đều bị bùng nổ khi gặp lại. Nàng mới thỏ thẻ cho Đại gia biết là ngay khi ấy, vào cái lần nàng lên Hà Nội từ biệt Đại gia vào Nam công tác theo sự áp đặt của bố nàng. Nàng đã âm mưu. Đã chủ động. Đã dâng hiến. Đã trao tất cả những gì mà một người con gái trong trắng có cho mối tình đầu của mình. Cái tiếng thét vào tai Đại gia, hầu như chỉ là một sự ngạc nhiên của cảm xúc khám phá, hơn là một sự đau đớn. Và cũng thế, những giọt nước mắt đêm ấy của nàng, chỉ là những giọt nước mắt của hạnh phúc, mãn nguyện của thiếu nữ, khi đã trao được cho người mình yêu món quà vô giá.
Đánh giá
Mục lục bài viết
Tuổi thơ của Đại gia trôi đi êm đềm trong một gia đình trí thức nông thôn. Bố Đại gia làm nghề giáo, nhưng nhà đông anh chị em nên cũng khá vất vả với đời sống thời ấy.
Người gửi / điện thoại
Đau chính là một phản ứng sinh tồn của cơ thể: nhờ có cảm giác đau mà con người ta biết đang bị tổn thương, bệnh tật ở đâu mà chữa trị.
Vitamin C là một trong những loại vitamin thiết yếu của cơ thể. Nó có tác dụng chống lão hóa, làm bền thành mạch máu, có chức năng miễn dịch. Đặc biệt, nó tham gia rất nhiều phản ứng duy trì hoạt động sống trong cơ thể con người. Nên nếu thiếu nó, lập tức con người ta sẽ bị mắc một căn bệnh mà tên khoa học gọi là bệnh Scorbut- Scurvy, với các triệu chứng điển hình: chảy máu chân răng, xuất huyết dưới da, dễ nhiễm trùng, trầm cảm...
Tác dụng của nồi nước xông giải cảm ở đây là do tinh dầu các loại. Các tinh dầu bay hơi, trộn lẫn vào nhau hòa trong hơi nước nóng vào cơ thể theo đường hô hấp thở.
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...