MƯỜI BỐN.
Dạo này cả thế giới đang khủng hoảng kinh tế trầm trọng, cơn khủng hoảng triền miên kéo dài chưa biết bao giờ chấm dứt. Nền kinh tế của nước Việt ta cũng không nằm ngoài cái con bão suy thoái đó. Cả nước đang lao đao trong bão. Hàng loạt các công ty lớn nhỏ phá sản, hàng ngàn công ty khác thì lay lắt đợi chết. Rất nhiều các "Đại gia" biến mất không tăm tích hoặc tự mình kết liễu cuộc đời doanh nhân trong cay đắng. Nhưng Đại gia thì vẫn ung dung lắm, cái bản tính cố hữu khi đi làm kinh doanh, được hình thành từ những ngày gian khó ở Bàn Sơn đã làm nên tên tuổi của Đại gia. Trong thời kỳ khủng hoảng trầm trọng như thế này, ánh hào quang tỏa ra từ túi tiền của Đại gia càng rạng rỡ. Giới doanh nhân Hà thành từng cay đắng thốt lên: "Người như tay ấy, giờ đất này có không quá ba thằng". Thật sự là không ngoa ngôn tí nào. Nhiều Đại gia tên tuổi lừng lẫy, tài sản trải dài từ Nam ra Bắc, nhưng giờ phút này, bí từ vài trăm triệu đồng. Nhưng Đại gia thì không, cần mua lại dự án hay công ty nào, chỉ cần thỏa thuận xong là "giây rưỡi" sau, Đại gia xuống ngay vài trăm tỷ tiền mặt. Thời khủng hoảng ai có tiền mặt là vua. Thế nên, khi bao "Đại gia" khác âm thầm cầm cố nhà cửa, siêu xe để mong tồn tại, đợi đến ngày mai tươi sáng, thì Đại gia, vẫn rất xông xênh. Thỉnh thoảng Đại gia đưa em Ba đi cưỡi lạc đà bên Aicập hoặc đi tắm biển Florida. Lâu lâu, Đại gia bỏ vài chục tỷ mua cái nhà mặt phố Hà Thành cho mấy đứa con lớn làm chỗ tập dượt kinh doanh "nhà có điều kiện, mua cho các cháu nó chơi". Khi uống bia với đám bạn "đểu", Đại gia vẫn bảo vậy.
Nhưng nền kinh tế của nước Việt ta hình như cứ ngày càng chìm sâu vào khủng hoảng. Vẫn biết kinh tế thị trường là vậy, những cuộc khủng khoảng là một tất yếu, vấn đề là sau khủng hoảng, rút ra được những bài học gì để xây dựng lại cơ đồ?Truyền thuyết của các nước phương Tây rất hay lấy ẩn dụ về sự hồi sinh của con phượng hoàng từ đống tro tàn. Con phượng hoàng kỳ diệu ấy có khả năng tự tiêu diệt mình, tự hóa kiếp mình thành đống tro tàn. Sau đó, từ đống tro tàn ấy nó lại tự hồi sinh trở lại, trở thành một con phượng hoàng đẹp đẽ, mạnh mẽ hơn cái con tiền kiếp của nó. "Khủng hoảng, hủy diệt để tái sinh mạnh mẽ hơn". Đấy có lẽ là quy luật tất yếu của nền sản xuất thị trường. Nhưng có điều, phải có nội lực mạnh mẽ, phải có sự tích lũy trí tuệ, của cải từ hàng trăm năm thì mới có thể bước vào cuộc "hủy diệt - tái sinh" đầy đau đớn như thế. Nước Việt ta, mới mon men bước vào "kinh tế thị trường" vài chục năm, đã có gì về trÝ tuÖ? Về nội lực? Cả về văn hóa? Để chấp nhận và tiến hành những cuộc tái sinh như thế? Không cẩn thận, không là "tái sinh" mà sẽ làm tan biến hết cả cơ đồ nhọc công gây dựng. Về mặt chủ quan, Đại gia tin vào quy luật tái sinh tất yếu của nền kinh tế. Nhưng đến giờ phút này, Đại gia chưa nhìn thấy một tia hy vọng nào cho tương lai gần. Đại gia không lo lắng gì về tương lai của các công ty, của gia đình mình. Bởi Đại gia, ngay từ buổi đầu chập chững trên con đường doanh nhân đã bị cuộc đời tát cho nhiều cái đau điếng. Cho nên, Đại gia luôn tâm niệm phải đi những bước rất vững chắc, căn c¬ trong việc xây dựng cơ đồ của mình. Giờ đây Đại gia có thể ung dung ngồi đợi. Nhưng là một trí thức, Đại gia không bao giờ có thể quay lưng, nhắm mắt, Đại gia cũng đau đớn dằn vặt mà nhiều khi bất lực. Đại gia lắm lúc cũng lờ mờ cảm thấy, nhiều khi để đạt được một cái gọi là gì đấy, có khi cả xã hội phải trả một cái giá nhiều khi là đắt đỏ, đắng cay và nhiều lúc là cái giá không thể tả nổi, định lượng nổi. Nhiều hôm về làm việc tại khu công nghiệp, nghỉ lại văn phòng. Đêm đêm, nhìn ánh đèn của các nhà máy trong khu chỉ còn le lói. Nhìn các em gái công nhân xanh mướt vì thiếu ăn, thiếu ngủ vẫn phải kiên nhẫn, vật vờ tại cổng các phân xưởng để đợi được gọi đi làm, Đại gia cũng cảm thấy lòng mình bất an. Ông "Anh giai" của Đại gia từ ngày thăng chức "Thượng thư", biết là mình đang bước những bước cuối cùng của con đường quan lộ, giờ đây "Anh giai" rất cẩn trọng, ngay cả trong việc giao du với Đại gia. Thì nhân sinh, ai cũng vậy thôi, ai cũng có một thời, ai cũng muốn hạ cánh an toàn. Nhiều lúc thân tình "Anh giai" cũng vỗ vai Đại gia bảo: "Chú cũng phải tính sao cho tròn”.
Nhưng Đại gia vốn là một tay lão luyện và có viễn kiến. Không cần ông anh phải nhắc thì Đại gia cũng đã từ sự giới thiệu của “Anh giai”, đã kịp thời thiết lập mối quan hệ với các yếu nhân trong triều. Giờ đây, việc đến gặp gỡ và xin ý kiến hay dùng cơm thân mật với các “cụ” là chuyện rất thường tình. Đại gia phải luôn lo cho doanh nghiệp của mình đứng vững trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và, nhất là lo cho khối tài sản khổng lồ bao năm nhọc công vun đắp được bảo đảm an toàn, sinh sôi nảy nở. Những kế hoạch đầu tư kinh doanh trong và ngoài nước lần lượt được hoạch định. Tài sản của Đại gia, của các “cụ”, các ông anh, sẽ thành doanh nghiệp, nhà máy, trang trại khắp nơi trên thế giới, để mãi trường tồn và sinh lợi nhuận. Đại gia mơ một ngày, cùng với ông anh của mình, sẽ nằm nghỉ dưới dàn nho mát rượi tiểu bang Cali xứ cờ hoa mà nhấm nháp những chai vang của vườn nhà. Ông anh của Đại gia cũng rất khoái trá với cái kế hoạch nghỉ hưu ở tương lai gần như vậy. Nhưng có một sự việc bất ngờ, làm cho cái kế hoạch hưởng thụ sự sung sướng của hai anh em phải hoãn lại vô thời hạn. Số là phu nhân Thục Vy đang rất khoẻ mạnh, tự dưng đi khám bác sĩ phát hiện ra bệnh hiểm nghèo đã ở giai đoạn cuối. Ông anh rất đau đớn. Tình nghĩa vợ chồng mấy chục năm, mấy mặt con. Đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm, nên đến khi phu nhân từ trần, “Anh giai” suy sụp mất một thời gian. Trong thời gian còn chạy chữa, phu nhân Thục Vy đã yêu cầu “Anh giai” sang tên tài sản của gia ðình cho mấy đứa con đang học và sinh sống ở nước ngoài. “Anh giai” muốn chiều lòng người sắp chết mà đồng ý, không có mảy may suy tính… “Thấp cơ thua trí đàn bà”, đấy là cái điều mà sau này hai tay đàn ông lừng lẫy của nước Việt cay đắng thừa nhận âm thầm với nhau.
Sau khi phu nhân Thục Vy mất hai năm thì ông anh của Đại gia cũng về hưu. Ở nước ta, đối với giới quan chức, về hưu là một điều gì đó rất kinh khủng. Chả thế mà đã có một ông nào đấy đã chiết tự như sau: Hưu trí có nghĩa là hát tê( H-T). Là hết tình. Là hết tiền. Là hạ thổ! Nhưng mà đó cũng là cái tất yếu của cuộc đời trong vòng “ Sinh-Lão-Bệnh-Tử” không ai chống được. “Anh giai” hồi hưu với hàm trung uỷ thượng thư cao ngất, nhưng hình như cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Vợ thì đã chết, con cái thì ở nước ngoài cả. Một mình một bóng, ra vào căn biệt thự mấy trăm mét vuông càng buồn hơn. Đi chơi mãi thì cũng chán, nên thỉnh thoảng “Anh giai” hay ghé qua toà nhà văn phòng tập đoàn NKS.gr. Và tại đây, “Anh giai” đã gặp Thy Mai, giám đốc nhà máy sản xuất thực phẩm chức năng của tập đoàn.
Nàng Thy Mai vốn là một trong những bông hồng được sủng ái của Đại gia. Sau này, nàng đi lấy chồng, nhưng vẫn gắn bó và làm việc trong tập đoàn. Khi tập đoàn mở rộng sang kinh doanh dược phẩm và thực phẩm chức năng, Thy Mai được Đại gia tin tưởng giao cho. Ngày gặp “Anh giai” ở văn phòng, Thy Mai đã gần bốn mươi và có hai con. Nhưng nàng đẹp và trẻ trung. Nàng có khuôn mặt trái xoan trắng hồng và đôi môi đỏ rực. Dáng người của nàng mềm mại và uyển chuyển. Mỗi bước đi của nàng như phô thêm ra những nét đàn bà đang vào thời chín mọng. Người đàn ông mạnh mẽ nhưng đang cô đơn như sống lại rừng rực trong từng hơi thở. Nhìn ông anh mắt mũi long lanh như trẻ thơ, đang líu lo trò chuyện với em Thy Mai trong văn phòng, Đại gia chợt hiểu.
Thế rồi, không hiểu bằng cách nào mà Đại gia thuyết phục em Thy Mai bỏ chồng về ở với ông anh mình. Bọn chuyên ngồi lê trà chanh chém gió ở khu Nhà Chung nói rằng, thằng chồng em Thy Mai, tổng giám đốc bất động sản kinh doanh thua lỗ, sắp sập tiệm phải gán vợ cứu doanh nghiệp. Điều đó cũng chưa có gì để kiểm chứng. Có điều, tuy cưới được vợ trẻ, nhưng ông anh bị mấy đứa con từ mặt. Vì chúng bảo là Thy Mai quá trẻ so với bố chúng. Chúng bảo Thy Mai lấy ông chỉ vì tiền. Đã thế, chúng phong toả hết tài sản, vốn đã được mẹ chúng sang tên cho trước lúc mất. Nhưng chúng không hiểu một điều là, bố chúng là một người đàn ông mạnh mẽ. Bao năm qua đã phải ép mình sống trong sự kiềm chế. Giờ đây, khi đã về hưu, lại gặp được mỹ nhân, ông muốn sống thật với bản năng của mình. Nhưng để sống cho xứng tầm thượng lưu như thân phận thì phải có tiền. Ông “Anh giai” của Đại gia bây giờ mới cay đắng nhận ra, nước mã hồi sau chót của phu nhân Thục Vy thật là hiểm trong tay bọn con trẻ. May cho ông anh là, thằng em Đại gia của ngài vốn là một tay trọng nghĩa khí. Đại gia biết là nhờ có “Anh giai” thì mình mới có ngày vẻ vang hôm nay. Đại gia liền giao hẳn cho vợ chồng ông anh cái nhà máy sản xuất thực phẩm chức năng, một ngành kinh doanh rất dễ kiếm tiền bây giờ để làm kế sinh nhai. Việc làm ăn nghe chừng phát đạt. “Anh giai” có vẻ cũng thích nghi nhanh với chuyện kinh doanh, nom ngày càng trẻ ra bên cô vợ xinh tươi mặn mà.
Dịp đầu năm mới rồi, nhà máy sản xuất thực phẩm chức năng của nữ doanh nhân Thy Mai, tổ chức hội nghị khách hàng tại văn phòng. Khi nhìn thấy sự xuất hiện của “Anh giai”, một người đàn ông lừng lẫy của nước ta, mà trước đấy, đa số cử toạ hôm đó chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi. Tất cả mọi người như lặng đi vì bất ngờ. Lúc “Anh giai” lên phát biểu: “Vợ chồng tôi có một cái nhà máy sản xuất những sản phẩm chăm sóc sức khoẻ cho nhân dân. Những sản phẩm này đã được chứng minh có hiệu quả tốt trên thực tế. Vợ chồng tôi rất mong được sự ủng hộ của các anh các chị, các cô các bác có mặt tại đây, quảng bá và tiêu thụ sản phẩm của nhà máy”. Rồi “Anh giai” đến bắt tay và trao quà cho từng khách hàng có mặt. Từ hôm đó đến nay, nghe nói nhà máy phải mở rộng sản xuất gấp hai lần và công nhân làm cả ba ca cũng không đủ sản phẩm tiêu thụ. Công cuộc kinh doanh thực phẩm chức năng của vợ chồng “Anh giai” rất phát đạt.
Một buổi tối, “Anh giai” lại rủ Đại gia Trần Sáng đến nhà hàng Tre Việt uống rượu. Đã lâu, hai tay đàn ông không có dịp ngồi đối ẩm với nhau. Khi ông anh còn đương chức đương quyền, họ gặp nhau rất nhiều. Cà phê sáng, ăn trưa, ăn tối. Rồi tiệc tùng khách khứa…Nhưng trong những buổi như thế, chủ yếu là công việc, là tiền. Là cần phải đến gặp cụ này hay bác nọ. Là mang theo quà là những cái gì cho nhẹ nhàng, lịch sự, kín đáo mà vẫn bày tỏ được lòng thành…Ông anh, lúc gọi điện cho Đại gia bảo: “Lâu lắm anh và chú không ngồi uống với nhau như hôm ở quán thịt chó, bên bờ sông Gianh. Tối nay, chỉ hai anh em mình thôi nhé”.
Họ lại ngồi tâm tình với nhau đủ chuyện, cả những tiếc nuối đã qua. Ông anh có vẻ buồn khi nhắc đến đống tài sản khổng lồ tích cóp bao năm, giờ trong tay mấy đứa con. Cả một đời lăn lộn, mưu mô tính toán trên chốn quan trường đầy cạm bẫy, mới thu vén được một số. Thế mà khi về hưu, lại trắng tay. Mấy đứa con của ông anh, chúng giữ hết tiền đã đành. Chúng còn nhẫn tâm không thèm nhìn đến mặt người sinh ra chúng nữa. “Anh giai” bảo Đại gia: “Chú ạ, gần đi hết cuộc đời rồi thì anh mới nhận ra tất cả chỉ là một trò chơi trong tay đấng tạo hóa. Anh chơi trò chính trị, cũng tưởng là làm được cái gì. Chú chơi trò đại gia, cũng hy vọng để cái gì cho đời. Nhưng anh cho rằng cả hai anh em mình, cả thế hệ mình, cả mọi người khác đều đang lầm lạc. Tất cả bọn ta sai lầm ngay từ sự khởi đầu, vì cứ nghĩ là mình có thể quyết định tất thảy. Sai trầm trọng, có một đấng vĩ đại đã quyết định tất cả. Tất cả chỉ là trò chơi trong tay ngài. Một lúc nào đó, ngài chán trò chơi thế giới loài người này, ngài xóa đi làm lại, để ngài vẽ ra thế giới khác là xong”. Đại gia cầm ly rượu vang óng ánh trên tay, ngắm ông anh qua ánh khúc xạ của màu nước thần. Người đàn ông đã từng là yếu nhân của nội các, từng rao giảng những điều khác hẳn vừa thốt ra, từng được cả nước nhìn vào ngưỡng mộ… Giờ đây, ngồi trước mặt Đại gia, hầu như không còn tham vọng. Trong đôi mắt thấy ánh lên sự mệt mỏi chán chường. Có lẽ nào vài năm ở bên em Thy Mai, “Anh giai” đã bị người đẹp rút hết sinh lực hay sao. Bỗng ông anh tự uống một ngụm rượu như để cho thông giọng, rồi độc thoại tiếp: “ Mà đúng là cuộc đời như cái trò trẻ con chơi ô ăn quan vậy. Anh cả đời cũng tranh thủ kiếm được một đống. Thế rồi tự dưng đi đâu hết. Cuối đời vợ chồng lại đi kiếm ăn. Kể cũng buồn cười. Mà còn buồn hơn nữa là mấy đứa con tao, chúng được thừa hưởng hết cả, thế mà lúc doanh nghiệp mình bí tiền mặt, bảo chúng hỗ trợ một khoản, mà chúng cứ như điếc cả lũ. Thật khốn kiếp”. Thấy ông anh cứ day dứt về chuyện tiền của con cái, Đại gia bảo: “Chiều nay, lúc làm việc ở uỷ ban thành phố xong, em cho lái xe về trước. Một mình đi dạo mấy vòng quanh Hồ Gươm. Em gặp một tay lãng tử già, đọc cho nghe bài thơ thiền hay lắm:
Tự nhiên chờ cái đến
Thanh thản tiễn cái đi
Yêu những điều không muốn
Tâm nhàn như mây trôi.*
Em thấy đúng anh ạ. Đến tuổi này rồi, anh em mình thôi cứ mặc kệ ông giời. Ông ấy cho đến đâu thì hưởng đến đấy. Khôn ngoan cũng chả đọ với giời được đâu anh ạ. Cứ thanh thản mà đợi ”
“Anh giai” gật gù mái tóc đen nhức thuốc nhuộm, nói: “Thật lòng, đến giờ phút này, anh cũng chỉ còn mong được tâm nhàn như mây trôi…”. Rồi ông anh nâng cao ly rượu vang Bồ Đào Nha hai nhăm năm, sóng sánh, đỏ thẫm, chạm một tiếng “keng” vào ly của Đại gia, ngửa cổ uống cạn. “Anh giai” khà một tiếng khoan khoái và thốt lên: “Thằng này khá”.
TTC.
* Thơ Bảo Sinh.
Đánh giá
Mục lục bài viết
Cả nước đang lao đao trong bão. Hàng loạt các công ty lớn nhỏ phá sản, hàng ngàn công ty khác thì lay lắt đợi chết. Rất nhiều các "Đại gia" biến mất không tăm tích hoặc tự mình kết liễu cuộc đời doanh nhân trong cay đắng.
Người gửi / điện thoại
Một hôm, tôi tới nhà ông nhà văn nổi tiếng dưới mạn Ngã Tư Sở chơi. Gặp ở đấy hai ẻm ở bển (Mỹ ấy mà- gọi thế cho thời thượng!) về. Một là nghiên cứu sinh văn học Việt. Một là doanh nhân, nghe tiếng tăm ông nhà văn lừng lẫy bèn theo bạn đến chơi. Nói chuyện một hồi, biết tôi là dược sỹ ẻm kia bèn gạ: “Em với anh chắp mối làm ăn đi!”
Nhân có nhiều bạn nhắn bảo, sao không viết về thuốc- sức khỏe cho mọi người tham khảo? Rằng tôi đã viết nhiều, cả trên báo và Facebook, nay đăng lại liên tục thành "GÓC DƯỢC SỸ", mỗi ngày một bài, cho ai chưa đọc thì đọc...
Chính xác thì đại dịch Covid bắt đầu từ cuối năm 2019 với điểm khởi phát là thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Nên người ta mới định danh nó là Covid-19.
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mặt Ma - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...