MƯỜI BA.
Dạo này các công ty thuộc quyền sở hữu của Đại gia, các phi vụ đầu tư tài chính và các vụ kinh doanh bất động sản đến hồi thu hoạch kết quả. Đại gia thu về nhiều tiền lắm. Bản tính cố hữu từ thủa hàn vi ở Bàn Sơn không thay đổi được. Bao nhiêu lợi nhuận thu về, Đại gia quy ra tiền, vàng, dollar hết. Nhìn số dư ngày một phình lên trong tài khoản. Nhìn những sấp dollar gọn ghẽ và đẹp đẽ. Những thỏi vàng ròng vuông vức ánh lên màu của sự giàu có. Đại gia thấy lòng mình luôn dâng lên một niềm vui, một sự mãn nguyện khó tả thành lời. Có lẽ cũng giống như một anh nông dân, sau bao nắng mưa cày cấy sớm hôm vất vả, giờ đây đứng nhìn cánh đồng lúa chín bạt ngàn của mình … Không, có lẽ còn hơn thế nhiều. Hơn cả cái cảm giác của lão Grande khi nghe bản nhạc vui tai nhất hàng đêm của lão trong căn phòng kín, là khi những đồng tiền vàng đang reo vui loảng xoảng. Cảm giác của Đại gia thăng hoa hơn nhiều. Đó như là cảm giác cực khoái đê mê của tình dục được thỏa mãn. Là cảm giác về một quyền lực vô biên nắm trong tay và có lẽ hơn hết, nó là cảm giác của một kẻ tưởng như đã đạt đến sự tự do tuyệt đối …
Nhưng không phải tất cả các dự án của Đại gia đều xuôi chèo mát mái, mặc dù luôn có ông anh chủ chốt đỡ đầu. Làm doanh nghiệp tại nước Việt thời điểm này, như đi trên dây. Không thể đi quá nhanh, nhưng cũng không thể đi chậm được, đều đổ bể. Đại gia nghĩ, nhiều lúc mình như đang chơi trò của một diễn viên xiếc, đang cố cân bằng lợi ích các bên. Tuy nhiên, cũng có lúc vì bị sức hút của lợi nhuận lớn quá mà Đại gia mất đi sự tỉnh táo vốn có. Dự án Xulaco là một bài học đau đớn. Hai trăm bảy mươi héc ta đất nông nghiệp đã được tỉnh thu hồi và giao cho Đại gia làm khu công nghiệp và đô thị. Nhưng lúc đó, thị trường bất động sản tăng nóng một cách khủng khiếp hàng ngày. Đại gia bèn đạo diễn một vụ điều chỉnh quy hoạch, chuyển một trăm năm mươi héc ta đất dự định để làm khu công nghiệp, sang làm đất phân lô bán nền và biệt thự. Bình thường thì Đại gia nuốt gọn. Nhưng không hiểu sao, trong vụ này, chỉ vướng mắc với dân làng có ruộng tại đó hai ngàn mét vuông đất gọi là đất rau xanh-một khu đất mà hợp tác xã hồi xưa chia cho mỗi hộ trong làng vài mét vuông trồng rau xanh. Sau này, hợp tác xã đã giải thể, chính quyền thôn đã thu về cho đấu thầu làm lò gạch. Nhưng trên sổ sách vẫn ghi là đất rau xanh. Thế là, dân thì đòi về dân. Thôn thì bảo là của chung thu về làm việc công ích. Cãi nhau lộn tùng mù. Mấy tay cán bộ thôn bảo Đại gia trả tiền về thôn xử lý. Dân không nghe, ra đòi Đại gia. Sau này, Đại gia âm thầm tự xỉ vả mình xử lý vụ này hơi bị ngu. Lúc đó, cứ trả cho dân chút tiền nữa thì cũng êm…Thế là dân thôn đó tức khí lên, đi kiện cáo khắp nơi, ra cả ngoài trung ương. Gặp dịp ông anh giai đã đi khỏi tỉnh. Tay chủ chốt kế tiếp, vốn không bằng lòng về Đại gia vì cái tội quá vây vo ông anh mà hơi lơ là mình, bèn cho các ngành nội chính vào cuộc. Khui ra đủ chuyện. Cả tỉnh đều bảo phen này Đại gia tan trường. Danh sách hai mươi ba “đồng chí” liên quan, bên công an đã trình, chỉ đợi chủ chốt báo cáo trên, ký là nhập kho! Những người không hiểu gì về Đại gia thường suy nghĩ đơn giản như vậy. Sai phạm như vậy thì phải bị xử lý thôi. Nhưng mà ở nước Việt ta vẫn có câu rất thịnh hành là : “Sáng đúng chiều sai, sáng mai lại đúng”. Hơn nữa, Đại gia vẫn còn ông anh giai ở trên. Đại gia gặp ông anh và trình bày. “Anh giai” cười nhạt, bảo: “Tối mai, ra nhà hàng Tre Việt trên phố ăn cơm với anh và bác Tám”
Tre Việt là một nhà hàng kín đáo, sang trọng trên con phố đẹp nhất thủ đô. Đây là nơi các quan chức cấp cao hay đến dùng bữa. Thức ăn có đủ mọi thứ từ cao cấp nhất, đến thứ rất giản dị, có thể chỉ là mấy món đồng quê như canh cua cà pháo, nhưng ngon và sạch tuyệt đối. Đặc biệt, các phòng ăn được bố trí rất kín đáo, độc lập và trang trí rất trang nhã. Bác Tám là một người đàn ông quyền lực nghiêng nước. Bác có thể ký lệnh nhập kho bất cứ ai. Nhưng hình thức bên ngoài của bác thì lại rất tương phản với quyền lực trong tay. Bác là một người đàn ông nho nhã, mặt mũi rất hiền từ, nói năng nhỏ nhẹ, kiệm lời. Khi ông anh giới thiệu: “Đây là thằng em doanh nghiệp, em cho nó đi cùng hầu rượu anh”, thì bác nở một nụ cười hết sức ấm áp và bắt tay Đại gia thật chặt. Suốt bữa ăn, Đại gia không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi chung chung của bác Tám và chăm chỉ rót rượu. Lâu lắm, Đại gia mới lại thấy cái cảm giác bé mọn, nhỏ nhoi, rón rén…Mấy hôm sau, nhân dịp sinh nhật bác gái, Đại gia cùng “Anh giai” mang hoa và “quà” đến nhà riêng chúc mừng.
Khi tỉnh bắc đưa hồ sơ vụ án liên quan đến Đại gia để xin ý kiến bác Tám. Bác từ tốn bảo: “Đây chỉ là sai phạm về mặt hành chính, đừng hình sự hoá làm gì. Về kiểm điểm nội bộ và xử lý hành chính”. Thế là xong, vụ việc dần trôi vào quên lãng.
Một đêm mùa đông vắng, Đại gia nghỉ lại văn phòng của khu công nghiệp thuộc quyền sở hữu của mình. Đại gia lên sân thượng tòa nhà văn phòng đứng nhìn ra bốn phía. Trước mặt, bên phải, bên trái là trập trùng những phân xưởng, những nhà máy, công ty đang sáng đèn, công nhân vẫn đang miệt mài làm việc. Chạy giữa khu công nghiệp, là một con đường thênh thang thẳng tắp, cây xanh, vỉa hè gọn gàng. Hàng đèn cao áp sáng rực đứng hai bên nghiêm trang như hàng lính. Tất cả tạo nên một khung cảnh sản xuất công nghiệp hiện đại, rộn ràng, sung túc. Phía sau lưng Đại gia, vẫn là những cánh đồng đen tối, mò mẫm và bí hiểm. Gió đông bắc thổi ràn rạt trên khoảng không vô tận, thổi tràn trên mặt Đại gia. Bất giác, Đại gia thấy lạnh lẽo và cô đơn quá. Thế gian rộng lớn, ai là người tri kỉ.
Khi Đại gia tiễn cô Hai ra khỏi công ty, bà Cả mừng lắm. Không phải bà Cả mừng vì từ nay không phải chia xẻ, chuyện ấy thì không có rồi. Bà biết chồng mình không có con này thì sẽ kiếm con khác thôi. Nhưng bà chỉ ghét cay ghét đắng cái con mặt mẹt ấy, nó không biết thân biết phận lẽ mọn, làm em mà lại cứ tranh chòi, chực đè đầu cưỡi cổ người khác. Ở phi vụ này, bà phải chọn đúng thời điểm khi Đại gia đang điên tiết với cô Hai mà ra đòn theo kiểu, lửa đổ thêm dầu mới thành công như thế. Chứ chồng mình, thì bà hiểu lắm. Hiểu ngay cả từ khi chưa cưới cơ. Tuy nhiên, đứa nào cứ giấm dúi ăn vụng sau lưng bà, đừng có biểu diễn với bà, thì bà cũng bỏ qua. Chả hơi sức đâu mà ghen tuông vớ vẩn, bà còn để sức chăm các con và giữ tiền của nhà. Ngay từ buổi mới gặp nhau ở Bàn Sơn, bà đã khâm phục Đại gia là tài, mà tài thế thì gái nó theo nhiều cũng đúng thôi "gái tham tài" mà lại. Thỉnh thoảng bà cũng nổi lên vài cơn ghen cho phải phép, cho ra dáng là người vợ nhất mực yêu chồng. Nhưng thực ra, nhiều lúc đêm khuya nằm một mình, nghĩ cũng uất. Chẳng thà mình cứ lấy cái thằng nông dân cạnh nhà ngày xưa thì chả phải chia xẻ với con nào. Cứ ngày cày ruộng làng, tối về cày cái thửa ruộng ba bờ của vợ xong, rồi ngáy pho pho … Đằng này, không đếm nổi các cuộc tình, những đứa con gái đã qua tay chồng mình. Và, cũng không biết bao lần bà phải giải quyết những tình huống oái oăm mà ông chồng nổi tiếng của mình tạo ra. Đã thế, dạo này Đại gia đã nâng cấp công ty của mình lên "Tập đoàn", tổ chức cả một "Phòng thư kí", toàn gái đẹp, mỗi đứa một kiểu. Lâu lâu lại thấy vài đứa bỏ việc, lại có vài đứa khác vào thay. Chắc mấy đứa con gái nhà lành, không chịu trống bỏ đi. Mà cũng lạ, dạo này bọn con gái trẻ ngày càng đổ đốn, chả đứa nào muốn học hành hay làm việc cho tử tế gì cả, chỉ chực nằm ngửa, vừa sướng vừa lắm tiền. Không như cái thời thiếu nữ của bà Cả, đi đóng gạch ngoài sân nắng hoa cả mắt, đến nỗi chỉ chực đổ gục xuống sân.
Sống trong cả một dàn gái đẹp luôn sẵn sàng âu yếm, chiều chuộng như vậy, nhưng Đại gia vẫn cảm thấy lòng mình trống trải, thiếu thốn một cái gì đấy. Có lẽ là cái phần trí thức trong con người Đại gia, luôn luôn đòi hỏi phải có người lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ. Có lẽ vẫn là cái khát khao muôn đời của người quân tử muốn tìm kẻ hồng nhan tri kỉ. Cái dàn gái đẹp mà Đại gia tốn công tốn của tuyển vào ấy, chúng nó cũng quái lắm. Chúng nó sẵn sàng chơi tẹt ga với Đại gia miễn là có thưởng. Lắm lúc Đại gia nghĩ, chúng nó cũng chả khác mấy con cave ở nhà hàng khách sạn là bao. Khi mây mưa ân ái, chúng cũng diễn đủ trò. Có đủ cả nước mắt, giận hờn, ghen tuông. Khi Đại gia bảo đẻ lấy đứa con làm kỷ niệm cho "mối tình đẹp", thì chúng nguây nguẩy lắc đầu như bị sài lắc: "Em ứ, Em còn phải lấy chồng". Cũng phải thôi, Đại gia coi chúng là "trò chơi" giải trí thì chúng cũng coi Đại gia là "trời cho" có thưởng. Có mất gì đâu, chả chỗ nào bị hao hụt sứt mẻ, có khi còn xinh ra ấy chứ. Thế cho nên, lắm lúc Đại gia buồn, mà buồn thật sự. Mµ đàn ông khi buồn thường hay nghĩ kế đi xâm chiếm bờ cõi khác. Nhưng Đại gia bây giờ thì bờ cõi quá lớn rồi, vả lại Đại gia cũng đến tuổi, ai mà chống lại được tuổi trời? Đại gia buồn và Đại gia quyết định … đi học cho đỡ buồn. Nói vậy thôi, chứ thực ra đây là mơ ước sâu thẳm từ thủa hoa niên, từ lúc đang mài đũng quần trên giảng đường đại học. Đại gia vẫn ước mơ mình trở thành một nhà khoa học, trở thành một giáo sư lừng danh với những công trình khoa học để đời, giúp ích cho nhân loại, đoạt giải thưởng Nobel! Cuộc sống đã xô đẩy Đại gia trở thành một doanh nhân. Nhưng Đại gia vẫn tâm niệm là, khi nào có điều kiện mình sẽ đi học để lấy nốt cái bằng "Tiến sĩ" cho thỏa tâm nguyện cá nhân và mong mỏi của cụ thân sinh, vốn là một nhà giáo lão thành nên rất coi trọng con đường khoa bảng. Thế là Đại gia đi học Tiến sĩ, một lớp do trường Đại học nước ngoài mãi bên USA, sang bên này liên kết với trong nước mở ra. Lớp này, cứ học một học kỳ trong nước lại du học vài học kỳ nước ngoài, thế mới xứng đáng tầm cỡ của Đại gia đi học. Chuyện các đại gia đi học thời mở cửa thì vui lắm. Ngay tại ngôi trường mà Đại gia theo học, có một truyền thuyết về một vị chủ chốt của một tỉnh miền núi, về thi đầu vào của lớp đại học tại chức, môn Toán. Ngày đi thi, văn phòng của chủ chốt huy động hai xe ô tô con tháp tùng sếp. Kèm theo là một xe tải chở máy nổ, máy phô tô coppy - đề phòng nhỡ Hà Nội mất điện - Mọi phương án đều được tính đến, rất chu đáo. Một bộ phận nằm phục ở khách sạn gần nơi sếp thi. Một bộ phận gồm toàn những nhân viên các sở ban ngành xung quanh. Xuất thân là con nhà nghèo, học giỏi, đỗ cao ở các tỉnh miền xuôi, được phân công lên công tác tại miền núi làm việc, nay được tận dụng chất xám phục vụ sếp thi cử. Văn phòng móc nối với giám thị, đề bắn ra, bài giải bắn vào. Lại còn cẩn thận phô tô ra rất nhiều bản, để sếp có bị thu bản này thì có bản khác chép ngay! Sếp cặm cụi, giương mục kỉnh lên chép không thiếu chữ nào. Sảng khoái, hứng khởi, c¶ đoàn kéo nhau ra nhà hàng tổ chức liên hoan, mừng sếp thi tốt. Chánh văn phòng rón rén hỏi: "Dạ, thưa anh có chép được hết bài chúng em đưa vào không ạ?" “Hết, hết từ dấu chấm, dấu phẩy. Có điều các cậu viết ẩu quá. Có mấy cái số tám mà viết ngả ngốn hết cả ra, anh phải dựng lên hết" (miền xác định của hàm số từ - ¥ đến + ¥ thì sếp cho là số tám nằm nên sếp dựng đứng dậy!). Thế nhưng sếp vẫn đỗ thủ khoa đầu vào. Chắc các giáo sư ở trường với trí thông minh siêu việt của mình, tự hiểu là ý sếp định viết gì. Tất nhiên là Đại gia vốn nức tiếng học giỏi từ phổ thông cho đến đại học, nên không có những truyền thuyết như thế. Nhưng ở một cái lớp Tiến sĩ mà học viên đi toàn siêu xe đến học thì cũng khó mà toàn tâm toàn ý với những học thuật cao siêu được. Bởi ở cái "khoa liên kết quốc tế" này, nhà trường còn tổ chức nhiều lớp "cử nhân quốc tế". Dành riêng cho các sinh viên chơi giỏi học dốt, bố mẹ đông tiền, đang có nhu cầu đốt bớt một ít. Gần giảng đường nơi lớp tiến sĩ của Đại gia học, có một lớp "Cử nhân quản trị khách sạn quốc tế", học bằng tiếng Ănglê. Các em lớp này, theo đúng với tính chất của ngành học, đến lớp như đến khách sạn. Váy ngắn hết cỡ có thể. Áo xẻ ngực sâu hết mức thì thôi. Và, luôn sẵn sàng đong đưa với các khách hàng tiềm năng. Tại đây, Đại gia đã gặp em Ba, một sinh viên ưu tú của lớp. Đang rất muốn thể hiện kỹ năng thuyết phục khách hàng sử dụng sản phẩm, dịch vụ. Còn Đại gia, đang có nhu cầu cấp thiết luyện tiếng Anh. Đặc biệt là nhu cầu luyện cùng với mấy em sinh viên trẻ trung, tươi mới ở lớp bên cạnh. Mà em Ba, có cái miệng xinh như đóa hồng nhung vừa hé nở, nói tiếng "Anh" mới yêu làm sao. Em Ba là gái Hà Nội gốc, gái phố cổ hẳn hoi nên em kiêu kỳ lắm. Hồi học phổ thông, em học ở một cái trường nổi tiếng. Nữ sinh lên biểu diễn văn nghệ chào mừng, mặc váy ngắn, tung chân khoe quần lót với quan khách đang ngồi phía dưới. Đời ông bà cụ kị nhà em thuộc loại có máu mặt ở đất Hà thành. Đến đời bố em, con tạo xoay vần, nên gia cảnh sa sút nhiều. Ngài kỹ sư xây dựng chủ yếu là ăn bám vợ, vốn là cô giáo trường Thương mại bỏ nghề, ra buôn bán trên mạn Hàng Khoai. Nhưng đại gia đình nhà em Ba vẫn giữ được một cái nhà cổ khá to, nằm khuất sâu trong ngõ trên khu ba mươi sáu phố phường. Cho nên ít nhiều, gia đình em Ba vẫn giữ được phong cách sống của một gia đình Hà Nội gốc khá giả khi xưa. Thực chất cái phong cách sống của phần lớn người Hà Nội xưa, làm nên "người Hà Nội thanh lịch". Làm nên câu ca dao "dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An". Là được xuất phát từ một tầng lớp trung lưu khá áp đảo của Hà Nội đầu thế kỷ trước. Tầng lớp này gồm các quan chức, công chức của chính quyền. Các nhà buôn, tiểu tư sản, tư sản. Các trí thức tây học. Và đặc biệt là, một lượng đông đảo những công dân Pháp, từ một xứ sở nổi tiếng là phong nhã, galant sang sinh sống và làm việc tại Hà Nội, nhưng mang theo nguyên cả cách sống lẫn nhà cửa, kiến trúc của Paris hoa lệ theo. Rõ ràng cái tầng lớp trung lưu ấy có nền tảng kinh tế rất vững chắc, sống trong một môi trường xã hội chặt chẽ ổn định và quan trọng là, được hỗ trợ bởi môi trường đô thị do người Pháp quy hoạch chặt chẽ chuẩn chỉ nh một Paris thu nhỏ. Người Pháp có câu "Bình thế nào thì nước thế ấy". Còn người Việt thì cũng nói "Ở bầu thì tròn ở ống thì dài". Ở một cái môi trường đô thị đẹp đẽ, thanh lịch tự nhiên con người ta phải tự nâng mình lên cho phù hợp. Như khi chúng ta đi chân bẩn, mà lạc vào một chỗ sạch sẽ thơm tho. Lập tức sẽ tự thấy mình lạc lõng và áy náy. Và rồi tự mình âm thầm đi rửa ráy cho sạch sẽ …
Đến khi em Ba ra đời, cái nếp sống mà người Hà Nội vẫn tự hào bấy lâu nay phai nhạt đi nhiều lắm. Thành phố bùng nổ dân số nhưng hạ tầng đô thị gần như không phát triển. Một ngôi nhà trên phố xưa chỉ có một gia đình sinh sống, nay phải tải mấy chục hộ dân. Không gian sống chật hẹp, bí bách, công viên cây xanh không có, chỗ vui chơi giải trí không phát triển, lại cộng thêm một thời kỳ chiến tranh rồi "bao cấp" tàn phá hết hạ tầng kinh tế. Mọi người ai cũng đói khát. Thật khó mà "thanh lịch" khi sống trong cái môi trường như thế, khi phải dẫm đạp lên nhau mà giành miếng ăn, miếng uống, thậm chí cả chỗ vệ sinh cá nhân … Thật sự nếp sống thanh lịch của người Hà Nội đã bị tiêu diệt từ lâu! Tại gia đình của em Ba thì vẫn còn phảng phất cái dư vị của người Hà Nội xưa. Thế nên dù không còn sung túc, nhưng tuổi thơ của em Ba vẫn trôi đi trong nhung lụa và sự bao bọc của cả đại gia đình. Em Ba rất xinh, xinh từ trong trứng. Có lẽ em sinh ra trên đời này, chỉ làm mỗi một việc là để cho mọi người ngắm nghía, cưng chiều, yêu quý. Ở nhà, em chả phải đụng chân đụng tay làm việc gì. Ở trường em cũng chả phải học. Đã có bạn gái, bạn trai, thầy cô rồi ông bà, cha mẹ học hộ em. Ai mà lại nỡ bắt một cô bé xinh như công chúa phải lao tâm khổ tứ học hành làm gì cho nó phai tàn sắc đẹp đi cơ chứ! Chỉ cần em có mặt ở trường, ở lớp, ở nhà là mọi người được nhìn ngắm vẻ xinh tươi yêu kiều của em là đã vui lắm rồi. Khi em Ba tốt nghiệp phổ thông,dù không giàu có gì, cả nhà em cũng phải xúm vào lo cho em vào học tại "khoa quốc tế" của trường đại học. Nó xinh như thế, cho học cái ngành vui vui là phải rồi, quan trọng là sau này kiếm ông chồng đại gia cho tương xứng! Và tại nơi này, em Ba đã gặp Đại gia. Nhìn thấy em Ba, lập tức Đại gia thấy mê ngay. Sau này Đại gia mô tả với em Ba cảm giác lúc đó, không phải là tiếng sét ái tình đơn thuần, mà là em đã "rạch vào hồn tôi như chớp lửa đêm giông" Thật là bạo liệt! Một em sinh viên năm thứ nhất đẹp và trong sáng, em có một thân hình thiếu nữ vừa độ nảy nở và làn da mịn màng, trắng hồng từ gót chân trở lên. Khuôn mặt em Ba xinh xắn, đẹp hoàn hảo, đẹp một vẻ vô tư, vô lo vô nghĩ. Những nét trẻ thơ hồn nhiên của em như vương vất trên má trên môi và trong ánh mắt long lanh như nước Hồ Tây mỗi độ thu về...
Thế nên, khi Đại gia xin số điện thoại nói là để "thỉnh thoảng hỏi tiếng Anh", em cũng chả ngại ngần gì mà vô tư cho luôn.
Thế nên, khi Đại gia nói mình đang buồn, muốn rủ em đi chơi "như những người bạn", em cũng chả chút nghi ngại gì đi luôn.
Thế nên, Khi Đại gia nhân dịp rất nhiều dịp trong năm, tặng em một số "món quà nho nhỏ" nhưng đắt tiền, em cũng chả phải suy nghĩ gì nhận luôn.
Vì là em vô tư lắm, vả lại "Anh ấy" cũng vô tư lắm! Chơi với mình mà "Anh ấy" chả đòi hỏi cái gì bao giờ.
Đại gia thì nói với em Ba rằng: "Việc em đi dạo chơi, ngắm sơn thủy hữu tình với anh, đi nhà hàng ăn cơm thân mật với anh, đi mua sắm với anh, nói chuyện với anh … Chỉ thế thôi, là em đã tiếp cho anh nguồn năng lượng vô giá để chiến đấu với đời rồi. Giờ đây, em là người quan trọng nhất của Anh!".
Rồi khi Đại gia mời em đi đến quần đảo Bahamas, để ngắm nước biển xanh huyền thoại của vùng Caribe thì em thích thú nhận lời ngay, em vốn rất hâm mộ tay thuyền trưởng Jack Sparrow mà lại.
Tất nhiên là em giấu gia đình, nói là mình đi một đợt thực tập nước ngoài "quy trình đưa đón khách Vip". Và tại cái đợt thực tập Vip ấy, em Ba thật sự choáng váng, mê mẩn trước ánh hào quang tỏa ra từ những sự xa hoa, lộng lẫy mà Đại gia phủ lên người em. Cái đầu bé nhỏ của em mụ mị chả nghĩ nổi điều gì, khi Đại gia vừa thầm thì vào tai em: "Thân thể ngọc ngà của em chỉ xứng đáng với những nơi như thế này", và vừa nhẹ nhàng cởi từng cái nút áo, váy, rồi hôn lên từng thứ ngọc ngà, trinh trắng, nõn nà của em. Miệng lưỡi và kỹ thuật tình dục điêu luyện của một kẻ chuyên đi xâm chiếm như Đại gia, khiến cho em Ba, ngay từ tối đầu tiên của cuộc đời đàn bà, dù thân thể còn đang đau nhức bởi cuộc xâm chiếm dâng tặng đời thiếu nữ vừa diễn ra. Đã liên tục co giật trong những cơn phấn khích tình dục cao độ. Chân tay em thỉnh thoảng quờ quạng như bắt chuồn chuồn, và miệng thì rú lên như người điên. Một cơn điên tình nóng bỏng tưởng như có thể làm sôi cả nước vùng biển Caribe thanh bình thơ mộng .
Sau đợt thực tập Vip ấy, em Ba tốt nghiệp sớm lớp "cử nhân quốc tế", về tập đoàn của Đại gia với chức danh trợ lý tổng giám đốc, phụ trách toàn bộ văn phòng.
Một ngôi biệt thự ven Hồ Tây thơ mộng, được sang tên em Ba để làm tổ ấm cho đôi uyên ương bươm bướm ấy .
Việc Đại gia chính thức lập "phòng ba" cũng không gây ra điều tiếng gì lắm trong xã hội. Bởi bây giờ, nước Việt ta, hết sức cởi mở về những vấn đề thuộc phạm trù sinh hoạt cá nhân. Duy chỉ trong Đại gia đình ấy là có chút xao động nhỏ. Bà Cả và mấy đứa con lớn thì từ lâu đã "botay.com" với Đại gia rồi. Cô Hai vẫn đang trong thời kỳ treo giò, tạm dừng thi đấu, nên càng không dám ý kiến gì. Mà còn tranh thủ cơ hội này để lấy lòng Đại gia bằng cách gửi hoa chúc mừng. Chỉ có nhà giáo lão thành, thân sinh ra Đại gia là thở ngắn than dài: "Thật hết chịu nổi. Nó cưới vợ bé còn ít tuổi hơn cả con gái lớn của nó!". Nhưng sau một buổi tối Đại gia về thăm và ngủ lại, hai bố con có cuộc nói chuyện "chân thành, thẳng thắn, cởi mở" nh nh÷ng ngêi ®µn «ng víi nhau. Bao nhiêu lý luận về tư cách đạo đức, về lối sống, về nhân sinh quan vân vân và vân vân của nhà giáo lão thành đưa ra để chỉnh huấn, răn dạy, đều bị Đại gia dùng "kiến thức thực tiễn" bẻ tan vụn hết. Kết thúc buổi nói chuyện, ông cụ đành thở dài: "Thôi, anh thì giỏi rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa"
Cuối năm ấy, em Ba sinh cho Đại gia một thằng cu, giống bố như đúc, nhất là con chim của nó, khi đái cứ là vọt lên tận trần nhà!
Đánh giá
Mục lục bài viết
Đại gia thấy lòng mình luôn dâng lên một niềm vui, một sự mãn nguyện khó tả thành lời. Có lẽ cũng giống như một anh nông dân, sau bao nắng mưa cày cấy sớm hôm vất vả, giờ đây đứng nhìn cánh đồng lúa chín bạt ngàn của mình…
Người gửi / điện thoại
Vài lời mở đầu: Tôi là một dược sĩ và là một nhà văn, trong cả hai vai trò rõ ràng tôi phải quan tâm đến đại dịch Covid-19 đang diễn ra trên đất nước ta và cả thế giới. Sự quan tâm của tôi đến thế nào, bạn có thể tìm hiểu các bài viết của tôi trên báo chí, facebook kể từ khi dịch nổ ra bên Vũ Hán, Trung Quốc cho đến nay sẽ rõ.
Thật khó mà hình dung ra đời sống con người thời hiện đại lại thiếu thuốc kháng sinh. Thuốc kháng sinh- hay thuốc trụ sinh, tùy từng nơi gọi là một chất chiết xuất từ vi sinh vật hoặc có thể bán tổng hợp: từ cái chất chiết xuất trong công nghệ nuôi cấy vi sinh ra kia, người ta lấy đó là chất gốc rồi gắn thêm vào các chất hóa học khác, cho ra nhiều loại kháng sinh bán tổng hợp khác nhau.
Các thầy thuốc trên khắp thế giới vẫn đang mầy mò để tìm ra một thứ thuốc, một phác đồ điều trị khả dĩ nhất cho căn bệnh này. Nghe có vẻ căng phải không các bạn?
Mỹ nhân làng Ngọc 3 (Hết) - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Rơi tự do - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...