BỐN.
Thơ văn là một thứ ma tuý mà một khi kẻ nào vương phải khó lòng thoát ra được. Nhiều khi ta thấy những người trót mang nghiệp văn thơ chữ nghĩa cứ như những kẻ mang trọng bệnh trong người. Trong lòng họ dường như luôn có một khối, một nỗi niềm u uất. Cái nỗi niềm ấy chỉ có thể giải toả khi được trải lòng bằng chữ trên những trang giấy. Khi mà không giải phóng được nỗi lòng mình ra, nhiều kẻ đã gần như dở hơi, điên khùng. Dân gian thường hay gọi đó là kẻ ngộ chữ, hay nhẹ hơn, gọi là nghiện chữ. Cái bệnh nghiện chữ ấy đã khiến cho không ít kẻ sĩ nước nam ta từ cổ chí kim thân tàn ma dại. Thậm chí có những văn nhân đã từng mang vạ tru di ba họ cũng chỉ vì mê mẩn có mỗi một chữ. Dân quanh bờ hồ Hoàn Kiếm ở kinh thành vẫn truyền rằng, vào những hôm trời nhẹ mây cao, mà thấy một tay không già không trẻ đi lang thang quanh hồ. Không thèm nhìn ai. Lúc thì cúi mặt đếm bước chân. Lúc lại ngẩng mặt nhìn giời cười hi hi. Thì đích thị đó là một tay ngộ chữ. Mà cũng lạ, không hiểu cái hồ Lục Thuỷ ấy có ma lực gì mà những tay ngộ chữ trong cả nước mình cứ bị hút hết về đấy. Nhiều vị cao niên, có vẻ hiểu biết, chuyên ngồi chè chén vỉa hè quanh hồ kiến giải rằng, chuyện là do cụ Phương Đình Nguyễn Văn Siêu. Ngày xưa cả thiên hạ có hai bồ chữ thì nguyên cụ đã chiếm một bồ. Rồi cụ về lập trường dạy học bên hồ rồi cho xây cầu Thê Húc, đình Trấn Ba, dựng tháp Tả Thanh Thiên, lúc mất cụ đã yểm cả bồ chữ của mình quanh đâu đấy. Thế cho nên những kẻ trót nghiện ngập chữ nghĩa trong nước, cứ quanh quẩn bên hồ để mong nhặt được vài chữ lẻ của cụ vương vãi đâu đây.
Mạnh Hoạt thì đã nghiện chữ từ lâu, trước cả khi nghiện gái. Không biết đã sang đến ngộ chưa cũng chưa ai dám chắc. Nhưng kể từ tấm bé khi đang ngụp lặn trong cái kho sách ông cha để lại, gặp những câu thơ kiểu như Sông dài trời rộng bến cô liêu… hay Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn… Mạnh Hoạt đã thấy mê man. Đọc những câu thơ lãng mạn kiểu đó, ngay từ lúc bé tí hắn đã thấy trong lòng mình dâng lên một niềm khoái cảm mơ hồ mà lúc đó hắn không nhận thức được là cái thứ tình cảm gì. Mạnh Hoạt ước ao, lớn lên trở thành thi sĩ, bầu rượu túi thơ, viết những bài thơ mà các thiếu nữ xinh đẹp con nhà khuê các giấu cha mẹ đọc dưới trăng, để rồi thầm thương trộm nhớ. Hắn luôn mê mẩn các cô gái đẹp từ bé. Sau này thì hắn hiểu rằng là do bản năng tình dục của hắn phát ra rất sớm. Cái này cũng không trách Mạnh Hoạt được. Thì đã nói bản năng gốc là cái giời cho từng người, ai được bao nhiêu hưởng từng ấy. Tiêu hết của giời rồi thì có muốn cũng không được. Có điều hình như các nhà thơ, ai cũng phát dục- dân gian gọi là đĩ sớm. Cô Mỹ hàng xóm bằng tuổi mẹ hắn nhưng vì không trải qua sinh nở nên thân thể rất gọn gàng săn chắc. Cô ấy đã cho Mạnh Hoạt bú và sờ cặp vú to của mình đến mãi năm Hoạt đi học lớp một. Vài năm sau, khi Mạnh Hoạt bắt đầu phát dục, người đàn bà trong những giấc mơ ướt át đầu đời của hắn chính là cô Mỹ. Mạnh Hoạt đã không ít buổi âm thầm nằm trong buồng nghĩ về cặp vú của người đàn bà hàng xóm. Chính khi mượn được quyển truyện cấm chép tay, trong cái đầu non nớt nhưng lại chứa đầy khao khát bản năng già dặn của hắn, hắn đã nghĩ làm sao có thể đọc cho cô Mỹ nghe, rồi rủ cô ấy diễn như trong sách. Thế là kể từ cái đêm mưa ngâu năm hắn mười ba, bị một người đàn bà ba mươi mốt tuổi đưa vào đời. Mà thực ra thì cũng không rõ ai là người đã chủ động trước trong việc này. Nhưng hắn đã âm thầm lợi dụng vị thế của mình, một người trẻ tuổi để yêu sách cô bất cứ khi nào. Hễ ham muốn nổi lên, là hắn vạch rào sang nhà cô. Cưới được nàng Lệ đẹp người ngoan nết nhưng chuyện giường chiếu tệ hại, hắn sang tìm thú vui nơi cô.
Mười năm sau cưới vợ, khi hắn đã được vinh danh là nhà thơ. Một buổi chiều tà, hắn về nhà, sang nhà cô Mỹ nói chuyện. Hắn bảo: “Mỹ ạ, chuyện chúng mình đến đây thôi nhé. Sống để dạ, chết mang theo. Từ giờ mình chỉ cô- cháu thôi.” Cô ấy không dám nói gì, ngồi bó gối trên góc chiếc giường, nơi đã diễn ra bao cuộc ân ái của hai người. Nước mắt cô Mỹ tuôn ra như suối, nhưng tịnh không có một tiếng nức nở nào thốt ra. Âm thầm khóc. Lúc Mạnh Hoạt ra về cô cũng không nói một lời nào. Kể từ đó, Mạnh Hoạt không bao giờ gặp lại cô Mỹ như một người tình. Nhưng cho mãi đến sau này, cô ấy vẫn sang bế ẵm, chăm nuôi hai đứa con mà Mạnh Hoạt đã bỏ lại quê nhà cho Lệ. Chồng cô ấy mãi mãi không về nhưng cô ấy không tái giá, và hình như cũng không có người đàn ông nào khác nữa trong đời.
Hồ Lục Thuỷ thì Mạnh Hoạt đã đến nhiều lần. Lúc còn thiếu niên, hắn đã đạp xe từ nhà ra, lượn lờ quanh bờ hồ chán lại về. Hắn cũng từng ra đình Trấn Ba ngồi cả buổi ngắm những con sóng lao xao mặt hồ xanh và mơ ước, có một cụ rùa như trong huyền thoại nổi lên, trao cho hắn một thanh gươm thần. Hắn sẽ mang thanh gươm đi ngao du thiên hạ, gươm đàn nửa gánh non sông một chèo. Hắn sẽ dùng gươm thần để tiêu diệt hết mọi kẻ thù, mọi cường quyền bạo lực, mang lại thanh bình cho xứ sở. Rồi hắn sẽ lên non thiêng dùng gươm báu khắc lên đó một bản trường ca lẫy lừng lưu danh thiên cổ…
Khi đang vinh danh nhà thơ, có bài đăng báo thủ đô, Mạnh Hoạt đã từng nhiều lần rủ mấy ông bạn thơ văn ra xếp hàng mua bia hơi kèm lạc tại cái quầy bán bia hơi đầu nhà Thuỷ Tạ. Vừa nhâm nhi ly bia, vừa ngắm màu nước xanh thần bí. Mạnh Hoạt nghe thấy cánh tự vệ đi trực đêm về qua kháo nhau, mảnh bom Mỹ đêm qua rơi trúng cụ rùa, cánh thuỷ sản lôi lên xả ra được đống thịt, đem phân phối cho cán bộ trung cao ở cửa hàng Tông Đản. Ôi gươm thiêng cụ ngậm trong người hay để dưới bùn sâu mà mấy tạ thịt của cụ, mà chúng đem nấu chuối đậu chén ráo cả không thấy ai kêu nhằn phải? Mạnh Hoạt buồn, ngâm nga:
“ Ta đi ngắm cảnh Hồ Gươm
Mà lòng tĩnh lặng không gươm giáo gì
Việc đời thành bại thị phi
Thấy rùa bơi chỉ là rùa đang bơi” *
Mạnh Hoạt theo vợ chuyển về Hà Nội, ở chỗ khu tập thể nhà máy sợi mạn Cao- Xà- Lá, đường xuống Hà Đông. Ấy là năm sáu mươi chín thế kỷ trước, Mỹ vừa tạm ngưng ném bom Hà Nội. Xe điện lại chạy leng keng từ Bờ Hồ, lên Cửa Nam, vòng qua Giám xuôi xuống Hà Đông. Rồi lại ngược lên Bờ Hồ. Chân bảo vệ nhà máy cũng nhàn nên Mạnh Hoạt hay nhảy tàu lên Bờ Hồ chơi. Bát phố. Khám phá phố phường luôn là một sở thích của hắn. Lang thang vào khu phố cổ, xuôi xuống phố Huế chợ Giời. Rồi đi ngược lên mạn Cổ Ngư, Hồ Tây, vòng theo đê Yên Phụ về cầu Long Biên… Mạnh Hoạt rất thích bát phố như vậy, đi loanh quanh, ngắm cảnh ngắm người, vô sở cầu.
Vợ Mạnh Hoạt lúc này đã sinh một con trai. Thuỷ vừa làm việc nhà máy, vừa nuôi con. Nàng kế toán âm thầm chịu đựng một mình, cáng đáng việc công, và chăm con với bao điều khốn khó trong cái thời vừa bao cấp vừa chiến tranh. Nàng không trông mong gì được vào người chồng vô tâm. Nhưng nàng cũng không có ý định bỏ rơi Mạnh Hoạt. Vì chính nàng đã chủ động đem người đàn ông ấy về làm chồng. Mà Mạnh Hoạt lại luôn thực hiện chức năng làm chồng với Thuỷ một cách xuất sắc.
Đêm đầu tiên của vợ chồng Thuỷ là sau khi Mạnh Hoạt ra khỏi trại giam một tháng, đã chuyển về Hà Nội ở, trong căn phòng tập thể rộng tám mét vuông.
Xếp đặt mọi thứ, tắm rửa xong xuôi, Thuỷ ngượng ngùng tắt đèn gọi Mạnh Hoạt:
-Vào ngủ đi anh. Mai còn dậy sớm đi làm.
Mạnh Hoạt thật sự ngại, im lặng cởi quần áo dài, rón rén vạch màn chui vào. Kể từ hôm được ra trại, Mạnh Hoạt được ông bố Thuỷ cho tá túc ngay tại phòng tập thể của ông ấy phía sau viện kiểm sát tỉnh. Mạnh Hoạt không dám ra ngoài, mọi việc mặc kệ bố con Thuỷ lo. Kể cả thủ tục ly hôn vắng mặt với Kim Dung, rồi đăng ký kết hôn lại với Thuỷ cho đến chuyện xin chuyển về Hà Nội. Sáng hôm đó, ông bố Thuỷ điều một chuyến xe cơ quan đưa hai người về nhận việc, nhận chỗ ở. Mạnh Hoạt cũng xoay trần ra dọn dẹp, xếp đặt đồ đạc. Thì cũng chẳng có gì nhiều, một cái giường đôi, hai cái hòm gỗ, cái chạn bát, vài cái xoong… tài sản của một gia đình thời bao cấp đâu có nhiều nhặn gì. Nhưng Thuỷ cũng sắm được chiếc màn tuyn mới, một thứ khá xa xỉ ở thời điểm đó. Mạnh Hoạt tần ngần ngửi mùi thơm lạ lẫm của cái màn mới, chưa biết cất lời thế nào. Vì đây mới là dịp đầu tiên kể từ khi ra trại, đăng ký kết hôn, họ ở riêng với nhau. Tiếng Thuỷ thoang thoảng nhẹ bỗng:
-Anh nằm xuống đi.
Họ nằm bên nhau, yên lặng. Mạnh Hoạt nằm sát ra mép giường, thu mình lại để không chạm vào người Thuỷ. Cả hai dường như cố thả tiếng thở của mình sao cho thật nhẹ trong đêm. Đêm mùa thu mát mẻ, căn phòng ở dãy ngoài cùng của khu tập thể, giáp với những ruộng rau của dân. Tiếng côn trùng bắt đầu rỉ rả bài ca muôn thuở trong đêm. Những con chão chuộc chộp choạp gọi bạn tình. Những chú dế đực kéo những khúc nhạc ri ri âu yếm… Bỗng Mạnh Hoạt nghe có tiếng thút thít. Thuỷ đang khóc. Mạnh Hoạt cuống quýt quay sang lay vai Thuỷ:
-Anh đã làm gì, anh xin lỗi…
-Em đã chịu bao cay đắng cực nhục để đem anh về làm chồng, mà anh nằm trơ ra thế sao?
-Anh…anh sợ.
-Anh sợ gì? Danh chính giờ anh là chồng em, là bố con em. Anh làm gì đi chứ…
-Là anh sợ em không cho!
Thuỷ xoay người lại, ôm lấy Mạnh Hoạt, nàng vừa ôm vừa cấu cắn y, nức nở: “Sao cái lúc mò sang ăn vụng thì cứ như hổ như báo, mà bây giờ được phép thì lại cứ rụt rè như con mèo thế? Thế cái lúc ấy có đợi ai cho không mà bổ thẳng vào người ta như bổ củi hả, nỡm?”
Mạnh Hoạt vòng tay ôm Thuỷ và bắt đầu hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng. Hình như hương thơm từ tóc người đàn bà trẻ và vị nước mắt mặn chát của Thuỷ bắt đầu đánh thức bản năng đàn ông trong người Mạnh Hoạt. Hắn bùng lên một cách dữ dội. Và khi bản năng đã được xổ lồng thì Mạnh Hoạt mới trở về nguyên bản chất của mình. Hắn đưa Thuỷ vào những cung bậc cảm xúc mà nàng chưa từng được hưởng thụ. Khi xưa nàng cưới chồng năm hai mươi tuổi, mới chỉ ở với nhau được một tuần thì chồng nàng nhận lệnh đi xa rồi không về nữa, bỏ cô vợ trẻ ngơ ngác, vẫn còn chưa hiểu hết sự đời một mình cô quạnh. Khi mà nàng ngã vào vòng tay của ông cửa hàng trưởng quyền lực, lọc lõi như một sự phải vậy, thì nàng cũng chưa được biết hơn gì lắm về cái thú vui cổ xưa nhất của loài người. Nàng nghĩ là ái ân nam nữ nó chỉ có vậy. Chỉ là cái sự cho vào rút ra của đàn ông, rồi nhanh chóng xả nước nhớt vào bụng đàn bà. Bởi vì tay cửa hàng trưởng này là một típ người cổ, nông dân điển hình. Với y, tình dục là sự ban phát của giống đực cho giống cái. Vả lại trong cửa hàng của y, cũng còn khá nhiều đối tượng mà y tự cho mình có nghĩa vụ trông nom. Y đóng vai như con gà trống cai quản bầy gà mái của mình. Cho nhiêu hưởng đấy. Y không có khái niệm và quan tâm đến cảm xúc của đối tác. Hằng đêm, y dặn Thuỷ tắm rửa, buông màn, khép hờ cánh cửa, khoả thân sẵn đợi. Y vào, cài lại cửa cẩn thận, tụt quần xuống ngang gối, đưa vào kéo ra đúng năm phút. Trong câm lặng, y nghiến răng xả…xong. Y kéo quần đứng dậy. Y tính toán rất kỹ, chỉ tụt quần xuống ngang gối, như thế không có kẻ nào có thể bày mưu bắt quả tang đang hủ hoá. Vì nếu có phá cửa xông vào thì y đã kịp thời kéo quần đứng lên. Y rất đắc chí với kế hoạch của mình. Và y thực hiện nó đều đặn. Khi Mạnh Hoạt phát hiện ra và tranh thủ bày trò trộm tình, y rất cay. Bằng quyền lực nghiêng huyện của một cửa hàng trưởng bách hoá, nơi cai quản và phân phối mọi nhu yếu phẩm trong huyện, y đã tác động để nhanh chóng tống Mạnh Hoạt vào tù. Nhưng sau đó Thuỷ lại có thai khiến y càng cay hơn. Y đã cắt ống dẫn tinh mười năm nay. Y đã có tới bảy đứa con với bà vợ ở quê rồi. Khi y bảo Thuỷ đi vào bệnh viện giải quyết cái thai thì nàng kiên quyết không đồng ý. Bản năng làm mẹ của nàng bừng lên khi thấy những dấu hiệu đầu tiên của thai nghén. Nàng nói kiểu gì cũng đẻ nó ra, muốn là con ai cũng được. Nó chỉ là con của nàng thôi. Ngài cửa hàng trưởng quyền lực cay cú. Ngài bảo Thuỷ, cút đi đâu cho khuất mắt thì đi, chềnh ềnh cái bụng ra đấy không nhìn được…
Và Thuỷ đi.
Thuỷ lên tìm Mạnh Hoạt, thuyết phục hắn nhận con và cưới mình.
Vì thực ra trong thâm tâm, Thuỷ cũng đã thầm thích tay hàng xóm đẹp trai, khoẻ mạnh, phong nhã. Có điều nàng không để lộ ra vì ngài cửa hàng trưởng rất ghen. Khi mà Mạnh Hoạt tặng nàng bài thơ, Thuỷ đã rung rinh lắm, từ bé đến giờ có ai làm thơ tặng nàng đâu. Mà lại là một nhà thơ rất đẹp trai nữa…
Khi phát hiện ra kẻ trộm tình mình là Mạnh Hoạt, Thuỷ cay đắng âm thầm trong bụng. Làm gì mà phải thế cơ chứ, chịu khó chờ đợi rồi thì có cơ hội khắc cho. Chứ tự dưng nhảy bổ vào người ta, chả nói lời nào, cứ thế ăn sống ăn sượng, có ra cái gì đâu. Rồi đêm tối chả ai biết ai, thành ra mang tội. Cái việc ấy thì có gì là tội với lỗi, khi mà ở cái thời có cả ngàn ngàn các cô gái ế vì không có trai trẻ. Cả vạn vạn những bà vợ goá trên đất này, đêm đêm vật vã vì bản năng réo gào mà không được đáp ứng. Những lúc như thế, họ chỉ cần một người đàn ông. Một người đàn ông mạnh khoẻ sung mãn. Thế thôi. Đến. Ân ái, yêu đương, làm tình, hủ hoá, cưỡng dâm, hiếp dâm… sao cũng được. Miễn đó là một người đàn ông làm được đủ đầy chức năng của một con đực. Thuỷ âm thầm tiếc nuối. Và rồi nàng cũng thầm tha thứ cho Mạnh Hoạt về cái hành động thô lậu của hắn.
Và giời dường như không phụ lòng mong muốn của nàng. Thuỷ có thai. Thật kỳ lạ, đứa con mà nàng mong đợi không phải của tình yêu đầu đẹp đẽ với người chồng đã hy sinh. Nó cũng chả phải là kết quả của những lần ghé thăm chớp nhoáng của ngài cửa hàng trưởng hay của một cuộc tình long trời lở đất nào. Nó lại là kết quả của một cuộc cưỡng dâm, mà nàng không có một chút cảm nhận nào cái sự gọi là thăng hoa thánh thần khi đang trong niềm vui sáng tạo ra con người. Thuỷ chỉ cảm thấy lúc đó cửa mình đau rát. Rồi như có một dòng nham thạch nóng bỏng phun vào, tràn ngập, len lỏi trong từng hang cùng ngõ thẳm thân thể mình. Nàng đã căm uất nghiến vào cái lưỡi tham lam của kẻ trộm tình một phát tưởng có thể đứt rời. Nhưng có lẽ trong cái giây phút nàng căm hận và Mạnh Hoạt thì kinh hoàng rú lên ấy, một con nòng nọc đã lao như tên lửa, vượt qua mọi cửa ải, phá tung đồn luỹ chui gọn vào quả trứng vừa rụng. Đứa con của nàng hoài thai. Trong cay đắng uất ức của mẹ. Nhưng đó lại là đứa con trong những giấc đêm cô quạnh của mình, khi ngài cửa hàng trưởng xả xong một thứ nước lỏng ngoẹt vào trong thân thể nàng rồi bỏ đi, nàng vẫn mơ về nó. Và nàng đã quyết. Nàng goá chồng năm năm, nay đã hai mươi tám tuổi, xuân thì sắp qua, nàng da diết mong mỏi được làm mẹ. Nàng phó thác thân thể đàn bà chín rực cho một người đàn ông lớn tuổi là cũng hy vọng vào một đứa con. Cái bản năng bảo tồn giống nòi thôi thúc, cái thiên chức của người phụ nữ nó cháy rực trong nàng, khiến nàng bất chấp tất cả để được làm mẹ. Và đêm nay, khi bản năng của Mạnh Hoạt được nàng xổ lồng, nàng đê mê ngụp lặn trong một bể ái tình mà Mạnh Hoạt tưới lên người mình. Nhưng nàng vẫn có đủ tỉnh táo để nhắc hắn: “ Vừa vừa thôi nhé, kẻo động đến con”
Thế rồi đứa con gái rất xinh xắn được sinh ra. Nó rất giống bố. Những nét đẹp của Mạnh Hoạt dường như được chuyển hết cho đứa con này. Sau này con Lan Anh- tên đứa con gái, lấy chồng sinh con, nó vẫn tự hào khoe với bố mỗi khi có dịp gặp mặt là, các cháu của ông xinh thế vì được thừa hưởng những nét của ông ngoại.
Và thế là Mạnh Hoạt có một gia đình tại thủ đô. Tuy nghèo nhưng yên ổn. Hắn cũng chả có tham vọng gì nhiều sau bấy nhiêu bể dâu. Thời gian đầu, hắn rất mực chiều chuộng và yêu Thuỷ. Một thứ tình yêu gần như tôn thờ của con chiên với bậc thánh thần. Nhưng trong bản thể sâu xa, Mạnh Hoạt vẫn là một người có gien trai lơ và máu đa tình vượt mọi đàn ông bình thường. Hắn làm thơ, hắn vẽ tranh, hắn đàn hát… Những cái trò đó, như là đám lông bảy sắc cầu vồng trên thân con công đực, là tiếng gáy ò ó o của chàng gà trống. Từ vô thức, nó thoát ra để quyến rũ lừa mị con cái. Bản năng. Đó là bản năng bảo tồn nòi giống của muôn loài. Nhưng cái bản năng ấy của Mạnh Hoạt quá lớn, dường như chưa bao giờ được thoả mãn nên hắn cứ luôn luôn phải săn tìm cái cảm giác thoả mãn ấy. Hắn không thể tự tiết chế mình. Mà hắn cũng không muốn tiết chế. Và cũng vì không tiết chế được bản năng mà hắn đã bị dập vùi cho khốn khổ. Khi mà cuộc sống dần trở lại bình thường sau biến cố, vị thần toàn năng là thời gian đã hoàn thành công việc của mình thì ở sâu thẳm, những tiếng gọi hoang đàng trong lòng Mạnh Hoạt lại âm thầm lên tiếng.
Hắn lại mon men tìm đến chơi bời với đám văn sĩ bờ hồ phố cổ. Hình như người xưa đã nói, làm văn làm thơ là để tụ họp bạn hữu. Văn nhân thi sĩ như đám bèo trôi nổi lềnh bềnh trên dòng nước thế sự, nên dễ quấn vào nhau. Ở cái đất kinh thành chín người mười phương, nhưng người cùng sở nguyện rất dễ tìm thấy nhau. Dường như nơi đây là một cái xoáy nước trên dòng sông, bèo dạt mây trôi bị thế thời đưa đẩy gắn kết vào với nhau như lẽ tự nhiên. Những cuộc gặp gỡ với người cùng tâm sự đã khơi gợi cảm hứng cho Mạnh Hoạt. Hắn lại làm thơ. Có điều thơ của hắn giờ khá lạ. Dường như sau một cuộc bể dâu, cái nhìn về cuộc đời của hắn đổi khác. Hắn viết:
“Cơ trời đóng mở vào ra
Đừng đem nhân đạo thay vào nhân duyên
Đời là tinh khiết tự nhiên
Đừng bôi một chữ một tên gì vào.”
“Sờ đuôi sờ đít sờ đầu
Xem voi thày bói cãi nhau suốt đời
Vì cho chân lý là lời
Cho nên thế giới loài người đánh nhau”*
Bọn bạn nhà thơ của hắn kéo nhau lên một căn gác xép trong phố, uống rượu trắng, nhắm với lạc rang húng lìu, đọc thơ cho nhau nghe và tán tụng lẫn nhau. Họ nói là thơ hắn rất lạ. Hắn không làm thơ ca ngợi sĩ công nông binh nữa. Mạnh Hoạt làm thơ về những suy nghĩ lạ nảy ra trong trí óc hắn khi lang thang trên đường. Hắn vẫn rất hay lang thang xó xỉnh. Để tìm cảm hứng làm thơ, như hắn nói. Bạn hắn thì biết là hắn còn đi buôn lậu. Là vì cuộc sống ngày càng khó khăn, đồng lương nhân viên bảo vệ hợp đồng chả đáng là bao, hắn bỏ việc đi buôn. Hắn buôn đủ thứ, từ xà phòng thuốc lá đến săm lốp xe đạp. Buôn bán từ trên mạn Đồng Xuân Bắc Qua cho xuống đến Chợ Giời, Phố Huế. Cũng kiếm được. Thời bao cấp, mọi người quen mua hàng hoá do nhà nước phân phối, bán tại các cửa hàng bách hoá thương nghiệp quốc doanh. Hắn mua lại của những người có tem phiếu, lệnh phân phối hàng. Hoặc hắn dẻo mỏ tán tỉnh mấy em mậu dịch viên là có thể mua được hàng bán giá nhà nước quy định, chi cho các em đó chút đỉnh, rồi đem xuống đằng chợ Giời bán ăn tiền chênh lệch. Thỉnh thoảng hắn đáp tàu chợ xuống Hải Phòng mua hàng kim khí ở chợ Sắt, hoặc ngược lên Thái Nguyên mua chè mang về bán. Và trong một chuyến tàu đêm ngược Thái Nguyên hôi rình, hắn đã gặp Huệ, cô giáo dạy văn, nhà ở phố Đội Cấn.
Chỉ qua một đêm ngồi tàu, Huệ mê hắn ngay.
Cô giáo viên văn cấp ba không biết là Mạnh Hoạt đã có mấy đời vợ và mấy đứa con. Nàng chỉ nhìn thấy một tay công tử Hà Thành da trắng, môi đỏ, tóc đen nhánh lượn sóng như tài tử xi nê. Mà chàng lại nói năng rất ngọt ngào, chàng là nhà thơ. Chàng nói thơ mình đã vượt qua đám thơ tầm thường ngợi ca. Thơ chàng không còn để cho công chúng số đông đọc. Vì thơ của chàng đã đạt đến tầm triết học :
“Sông nào cũng chảy xuôi dòng
Trăng lặn cũng chỉ ở trong bầu trời
Chạy ngược trên chiếc thuyền xuôi
Thì ta vẫn cứ phải trôi theo thuyền”*
Mạnh Hoạt đọc cho Huệ nghe bài thơ ấy khi vừa xuống tàu ở ga Thịnh Đán. Chiều tối mùa đông. Tàu muộn. Thân gái Hà thành mong manh yếu ớt mà còn phải đi bộ gần chục cây số nữa. Mạnh Hoạt xuống tàu, đi cùng nàng vào trường. Hắn nói để em đi bộ một mình thấy không yên lòng. Huệ không hiểu hết ý tứ những bài thơ là gì. Nhưng nàng thấy giọng đọc của Mạnh Hoạt thật hấp dẫn. Trầm ấm và bí hiểm.
Mạnh Hoạt trổ hết tài tán gái ra cưa Huệ. Lúc mới nhìn thấy trên tàu, lập tức hắn thấy mê ngay. Một cô gái xinh xắn, sạch sẽ, tinh tươm trên một chuyến tàu chợ láo nháo toàn hành khách bình dân ăn mặc lôi thôi. Một hình ảnh tương phản lại càng làm nổi bật nhan sắc của nàng. Hắn lập tức xán đến làm quen, mà cái trò này, với Mạnh Hoạt là kỹ năng tuyệt đỉnh công phu rồi.
Cô giáo dạy văn không thể cưỡng nổi cái lưới tình mà nhà thơ Mạnh Hoạt giăng ra. Chỉ một chuyến tàu, mà Mạnh Hoạt mô tả như là chuyến đò nên duyên và quãng đường qua những triền đồi chè lúp xúp, trong vòng một ngày. Mạnh Hoạt đã tán đổ Huệ. Thật đúng như người ta vẫn nói, đàn bà yêu bằng hai lỗ tai… Tình yêu bùng nổ. Họ lao vào nhau như thiêu thân. Mạnh Hoạt bế bổng Huệ lên chạy băng qua mấy luống chè, lên sườn đồi, lăn xuống bãi cỏ. Cả hai cuống quýt hôn hít vuốt ve cởi bỏ quần áo nhau trong đêm. Những nụ hôn nồng nàn điêu luyện của Mạnh Hoạt đã làm cô giáo trẻ dạy văn mê đi. Thân thể cô thốt nhiên rùng rùng như có từng đợt sóng quặn thắt tràn ra từ sâu thẳm. Khi cái lưỡi ma mị của người tình lướt vào âu yếm nơi thầm kín của mình thì Huệ không thể chịu đựng nổi nữa. Nàng túm đầu Mạnh Hoạt vò xé tóc hắn và trong vô thức, rít lên với một giọng hoàn toàn lạ lẫm với chính mình: “Anh ơi yêu em điiiiiiii…”
Mạnh Hoạt ở lì luôn tại trường nơi cô giáo Huệ dạy. Huệ giới thiệu với nhà trường là người yêu mình, thi nhân Mạnh Hoạt lên chơi. Cán bộ giáo viên trong trường rất nể trọng khi nghe hắn nói, lên thăm người yêu và tìm thi hứng để viết một trường ca, ca ngợi sự nghiệp giáo dục vẻ vang. Có một tờ báo ngành in thơ của hắn để trong cặp, hắn lấy ra đem ký tặng hiệu trưởng. Hiệu trưởng trân trọng đem tờ báo có bài thơ của Mạnh Hoạt ra đọc tại hội đồng nhà trường. Các thày cô trong trường cũng cảm thấy vẻ vang khi có một nhà thơ từ thủ đô lên, thâm nhập thực tế để viết về sự nghiệp cao quý của họ… Thế là nghiễm nhiên hắn được cả nhà trường coi như là một thành viên. Ngày ngày Huệ lên lớp thì Mạnh Hoạt lang thang vào dân, lên các đồi chè chơi. Có buổi chiều hoàng hôn, Mạnh Hoạt dắt Huệ lên đỉnh đồi chè, ngắm mặt trời đang từ từ lặn xuống sau những dãy đồi lô xô như bát úp. Những tia hào quang đỏ rực toả lung linh như những cái giẻ quạt khổng lồ đan trên bầu trời chiều yên ả. Mạnh Hoạt lại đọc cho Huệ nghe những bài thơ hắn viết về hoàng hôn rỏ máu, về tình yêu hắn dành cho Huệ. Trái tim mong manh giàu cảm xúc của nàng đập loạn trước những lời thơ của Mạnh Hoạt. Và nhất là những lời hứa hẹn có cánh về một tương lai tươi sáng với một mái ấm tình yêu. Nàng dịu dàng gối đầu lên vai hắn, tin yêu. Để rồi căn phòng tập thể của cô giáo dạy văn, trở thành nơi ân ái của đôi tình nhân tuyệt vời. Chàng hào hoa phong nhã lịch thiệp. Nàng xinh xắn nhẹ nhàng lãng mạn. Một cặp tình nhân mà mỗi khi nhìn thấy họ sóng đôi bên nhau, mọi người trong vùng đều trầm trồ là, ít khi thấy có một đôi đẹp như thế. Trai tài gái sắc.
Nhưng muốn duy trì tình yêu đẹp thì chỉ thơ thôi là không đủ, dù thơ của Mạnh Hoạt ngày càng hay, sâu sắc và bí hiểm, nên gần đây chả báo nào dám đăng. Hắn phải đi buôn chè về Hà Nội kiếm tiền. Hắn nói với Huệ là mua chè của bà con quanh đấy rồi nhảy tàu đêm mang về xuôi cho mẹ bán. Huệ tin vậy. Nàng là con gái duy nhất trong một nhà cũng khá ở phố Đội Cấn. Bố mẹ nàng làm nhiều việc linh tinh, nhưng cũng kiếm ra tiền nên rất chiều chuộng nàng. Hầu như nàng chỉ biết đi học, từ bé cho đến khi tốt nghiệp sư phạm, nàng chả biết gì về cuộc sống xung quanh. Huệ rất ngây thơ và trong sáng. Nàng tin vào tất cả những gì mà Mạnh Hoạt kể với mình. Tất nhiên là Mạnh Hoạt không kể với nàng đang có một vợ một con trong khu Cao Xà Lá. Hắn chỉ bảo hắn là nhà thơ sống đời mây gió trăng sao. Hắn có mỗi bà mẹ già bán quán chè chén vỉa hè nuôi hắn. Nhưng hắn thấy buôn bán cò con vài cân chè cũng chán. Khó mà có tiền để xây dựng một cuộc đời mới ở miền trung du với Huệ. Mà thực lòng lúc đó hắn cũng đang chán cuộc sống tại cái khu tập thể bí bách với Thuỷ và đứa con gái nhỏ. Hắn muốn vùng ra. Máu giang hồ lãng tử của hắn hình như đang rừng rực trở lại. Gặp Huệ, yêu Huệ, Mạnh Hoạt thấy dường như đây mới là ý trung nhân của đời mình. Đây mới là bến đỗ mình tìm kiếm bấy lâu. Một cô giáo dạy văn, tâm hồn trong sáng thánh thiện, sống bên một nhà thơ. Thật là lý tưởng. Hồn thơ sẽ thăng hoa… Hắn dự định móc nối buôn hẳn một xe ô tô chè móc câu về Hà Nội để làm chuyến lớn, hy vọng có đủ tiền thu xếp cho một cuộc sống mới.
Bạn đọc thời bây giờ thường không hiểu sao có lúc ở nước mình nó kỳ quái làm vậy. Ngăn sông cấm chợ, nhà nước độc quyền buôn bán nhưng lại làm không xuể, thế là sinh ra nạn hàng hoá khan hiếm giả tạo. Chỉ cần xách được năm cân chè móc Thái Nguyên trót lọt về tới Hà Nội là đã có thể kiếm được một món tiền tương đương với tháng lương công nhân. Thế nên Mạnh Hoạt chả tha thiết gì với cái chân gác cổng gò bó. Hắn thích lang thang trên đường thiên lý, vừa tìm cảm hứng thơ ca, vừa tranh thủ kiếm ăn. Sau này chắc lịch sử thi ca nước ta sẽ ghi nhận là có một nhà thơ rất tài tình, người đã kết hợp việc đi buôn lậu và làm thơ rất tuyệt.
Mạnh Hoạt đi thu gom chè của các hộ dân, đem về cất giấu trong phòng Huệ.
Nhưng thật không may cho Mạnh Hoạt. Và cả cô giáo dạy văn Bùi Thu Huệ. Hàng chưa kịp chuyển đi thì công an, phòng thuế ở đâu đột ngột xuất hiện, xông vào kiểm tra, lập biên bản về tội buôn lậu. Bắt cả hai đem về tạm giam. Một xe chè tang vật được chở về đồn.
Với Mạnh Hoạt thì không có vấn đề gì lớn, vì đây là lần thứ tư hắn vào nghỉ tại nhà giam. Hắn không sợ sệt gì. Nhưng với cô giáo dạy văn trẻ tuổi thì thật sự là một cú sốc. Vốn là một người lãng mạn, yêu văn chương, học xong đại học cô tình nguyện lên miền núi mang ánh sáng miền xuôi lên cho các em học sinh miền núi thân yêu… Khi cô yêu Mạnh Hoạt, cô cũng chả suy tính gì hết. Trái tim cô xôn xao khi thấy chàng đẹp giai đủ tài cầm kỳ thi hoạ, lại khéo chiều phụ nữ đến bên mình. Chàng rót vào tai cô những áng thơ bất hủ từ cổ chí kim. Đưa cô lên đồi ngắm trời thu mây trắng nắng vàng. Chàng đọc thơ Lý Bạch vân tưởng y thường hoa tưởng dung… cũ đã nghìn năm mà nàng vẫn rung động. Và nàng mê man ngụp lặn trong tình yêu. Một cô gái trinh trắng lãng mạn thì làm sao cưỡng lại được lưới tình của một tay cáo già tình trường cơ chứ. Nhưng được cái Mạnh Hoạt cũng là người quân tử, có máu thương hoa tiếc ngọc. Hắn nhận hết mọi tội lỗi về mình. Hắn nói cô ấy không biết gì, chỉ là tôi nhờ phòng cô ấy chứa đồ, vậy thôi, xin hãy thả cô ấy ra. Và sau một đêm ngồi tại phòng làm việc với các cơ quan chức năng cùng Mạnh Hoạt, sáng hôm sau cô Huệ được cho về trường lên lớp. Nhưng kỳ lạ là, cái đêm trắng bên người tình ấy, nó đã lại đóng vĩnh viễn một hình ảnh vào sâu trái tim cô, không bao giờ phai mờ được nữa. Hình ảnh một người tình tận tuỵ chăm sóc cô gái mỏng manh trong đêm vắng. Cả đêm, Mạnh Hoạt không ngủ, ngồi bên cạnh cô trên chiếc ghế băng, dùng tờ báo cũ nhẹ nhàng quạt xua muỗi cho cô chợp mắt. Cô đã thầm thề với lòng mình khi ấy, cô sẽ theo người đàn ông này cho tới cùng trời cuối đất, không do dự đắn đo. Mặc kệ thiên hạ thị phi.
Mạnh Hoạt bị tạm giữ ở công an một tuần thì được thả.
Là vì sau ba lần ngồi nhà muỗi, hắn đã có khá nhiều kinh nghiệm. Hắn khai với các nhà chức trách là hắn chỉ định giữ hộ bà con làm chè. Hắn đã trả ai đồng nào đâu. Sự thật thì bà con quanh vùng tin hắn, là chồng cô giáo Huệ, cho hắn mua chịu. Hắn cũng định mang được hàng về Hà Nội, bán, rồi sẽ trả gốc bà con.
Bà con dân tộc vùng chè, vác dao quắm sáng loáng, kéo nhau đến vây đồn công an, nói với cán bộ: “Chè này là của tao vớ. Cái nó chưa trả tiền nên vẫn là của tao vớ. Cái cán bộ chúng mày không được thu của tao vớ”…Và rốt cuộc thì cán bộ công an phòng thuế chịu thua cái lý của đồng bào dân tộc, nơi đã từng nuôi giấu cả dàn lãnh đạo trung ương bấy giờ, đành trả lại dân. Thế nên Mạnh Hoạt cũng chỉ bị xử phạt hành chính rồi tha.
Hắn xuôi tàu ngay đêm ấy về Hà Nội.
Hắn cũng chả buồn rẽ vào trường để báo hay nhắn Huệ một câu. Hắn chán. Âm mưu kiếm tiền dựng một gian nhà trên triền đồi chè thơ mộng thơm nức để ở với Huệ tan biến. Đã thế một tuần nằm trong nhà tạm giam, không thấy Huệ đến thăm một lần- mãi sau này hắn mới biết là tuần đó Huệ về Hà Nội vật nài xin tiền bố để định lên lo cho hắn. Nhưng lúc đó thì hắn uất. Đói, rét, không có người thăm nom. Ra khỏi nhà tạm giam hắn đi thẳng ra ga. Vét tiền mua một cái vé hạng bét, ngồi bệt trong xó toa, gặm cái bánh mì khô khốc hôi rình, cứng như đá, bên trong còn lốm đốm đen những xác con mọt. Hắn lầm bầm nguyền rủa: “Đ.m. cuộc đời chó chết. Muốn sống cho hẳn hoi cái mà khó quá. Thôi bố mày về ôm cái máng cũ vậy”
Đánh giá
Mục lục bài viết
Dân gian thường hay gọi đó là kẻ ngộ chữ, hay nhẹ hơn, gọi là nghiện chữ. Cái bệnh nghiện chữ ấy đã khiến cho không ít kẻ sĩ nước nam ta từ cổ chí kim thân tàn ma dại.
Người gửi / điện thoại
Tác dụng của nồi nước xông giải cảm ở đây là do tinh dầu các loại. Các tinh dầu bay hơi, trộn lẫn vào nhau hòa trong hơi nước nóng vào cơ thể theo đường hô hấp thở.
Khoảng độ chục năm trở lại đây, dân tình hay rì rầm bảo nhau mua một thứ thuốc thần kỳ của Trung Quốc (hoặc Hàn Quốc) về cất sẵn trong nhà, phòng khi hữu sự đem ra dùng ngay.
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mặt Ma - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Buông - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Rơi tự do - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Đập lúa đêm trăng - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...