MỘT.
Tối nay, Đại gia Trần Sáng, Tổng giám đốc tập đoàn NKS.gr, một tập đoàn kinh tế đa ngành đương thời hưng thịnh, tổ chức tiệc mừng nhân dịp vừa ghi hình thành công ở đài truyền hình chương trình “ Người của thời nay”. Mà Đại gia Trần Sáng, được mời là diễn giả chính. Thật ra Đại gia vốn không khoái cái môn chém gió trên ti vi. Có điều mấy thằng bạn của Đại gia trong ngành truyền thông cứ vật nài mãi. Rồi mấy đứa nhân viên ở văn phòng tập đoàn, và ở các phòng khác như Kinh doanh, Makerting cũng xúm vào nói, thôi, Sếp vì tập đoàn mình mà lên ti vi phán vài bài cho thiên hạ mắt tròn mắt dẹt. Tiện thể, Sếp PR cho tập đoàn mình thì quá chuẩn! Đảm bảo, sau khi phát sóng chương trình, sản phẩm của tập đoàn mình bán chạy như tôm tươi. Đại gia nghe thấy cũng phải, liền đồng ý đến trường quay ghi hình. Mà đúng là Đại gia có năng khiếu hay sao ấy, chỉ cần một đúp, là cả chương trình đang hot của nhà đài “Người của thời nay” , dài tới hai giờ, được ngay…Nên Đại gia rất hứng khởi, ra lệnh đặt ngay phòng lớn của nhà hàng VIP, trên phố Tràng Tiền, một con phố đẹp bậc nhất của thủ đô để mừng công. Tiện thể giới thiệu “Hoàng tử nhỏ”, đứa con trai bé nhất của Đại gia với em Ba. Khách mời đến dự khá đông, các ông bạn hẩu, rồi những chỗ quen thân của Đại gia. Vài cặp tình nhân vợ chồng hờ, bạn của em Ba. Vài em chân dài váy ngắn trông khá là khả nghi, mặc dù đã được Đại gia và em Ba giới thiệu trịnh trọng là : “bạn của gia đình”…Nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng quan chức và cánh truyền thông. Bởi Đại gia có cái thú khi ăn khi chơi là hết mình. Rượu vào rồi, Đại gia có thể thoải mái mà văng tục như chỗ không người. Thế nên trong bữa tiệc mà có hai thành phần kể trên, làm Đại gia bị ức chế vì phải giữ mồm giữ miệng. Mà một trong những cái đức nổi bật, làm nên tính cách nổi tiếng của Đại gia, đấy là nói tục! Đàn ông thì hầu như ai cũng có ít nhất một vài lần văng bậy ở đâu đó trong đời. Nhưng Đại gia nói tục ở trong bữa tiệc sang trọng, và nói với các em chân dài xinh tươi vây quanh mới kinh dị. Những từ ngữ mô tả sống sượng nhất bộ phận sinh dục đàn ông, đàn bà. Rồi những động từ chỉ việc phòng the…Từ mồm của Đại gia thản nhiên tuôn ra, các em nhân viên ngồi bên cũng chả thấy có một cử chỉ gì gọi là e lệ. Chắc các em này nghe quen rồi. Hoặc gu thẩm mỹ của các em cũng cùng kênh với sếp, cứ phải nói trắng phớ ra như thế mới sướng. Trong tiếng violon réo rắt, hòa cùng tiếng Piano thánh thót đang chơi bản “Đôi bờ”. Đại gia, với cái giọng hào sảng vốn có đứng lên, tay cầm ly Sâm panh, tay ôm eo em Ba đề nghị mọi người cùng nâng cốc, mừng cho nhân vật chính, cậu bé một tuổi mũm mĩm như con gấu bông đang nằm im trong lòng em Ba, đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve mở to ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi nhân viên nhà hàng đẩy chiếc bàn phục vụ, trên có một chiếc bánh gatô và một ngọn nến thơm tiến vào. Đèn phòng phụt tắt, Đại gia và em Ba tay trong tay cùng bế con trai nhỏ tiến tới thổi nến. Tất cả thực khách vỗ tay hú hét ầm ĩ. “Hoàng tử nhỏ” có lẽ giật mình, hét lên một tiếng lanh lảnh nhưng nhỏ gọn như muốn chọc thủng màn đêm. Lập tức đèn lại bật sáng. Nhạc nổi lên. Đại gia cười lớn đầy khoái trá “Thằng này tiếng rõ, dứt khoát, sau này làm sếp được” Nhưng, Đại gia bỗng hơi thoáng giật mình, trí óc như dừng lại một giây, sao tiếng thét nhỏ gọn ấy nghe quen thế nhỉ? Chỉ một giây thôi, rồi Đại gia lại hòa cùng rượu, bia và ngồn ngộn những vú, đùi xung quanh …
Đêm hôm đó, trở về căn biệt thự trên Hồ Tây, khi “Hoàng tử nhỏ” đã ngủ say và em Ba thì nằm như chết sau một tối quậy tưng bừng. Đại gia thao thức, không chợp mắt được, cứ nằm yên trên giường, có lẽ do tác động của rượu, bia, thuốc lẫn lộn. Có thể là do lứa tuổi nữa, năm nay Đại gia đã vào hàng “ngũ thập tri thiên mệnh ” rồi. Nằm ngắm em Ba ngủ ngoan như em bé, khuôn mặt xinh xắn vô tư lự, làn da căng mịn màng hồng lên trong ánh đèn ngủ mờ mờ, những vùng phồn thực của đàn bà nơi em cứ phập phồng tràn lên, tràn lên … Đại gia bất giác nén một tiếng thở dài. Nhưng cũng lúc đó, trong trí não vẫn đang lộn xộn rượu bia và thuốc của Đại gia bỗng chợt nhớ lại tiếng thét của “Hoàng tử nhỏ” lúc tối, hệt như tiếng thét vào tai mình của Nàng An, người yêu đầu đời của Đại gia, trong căn phòng ký túc xá Bách khoa. Khi nàng hiến tấm thân thiếu nữ trinh trắng của mình cho Đại gia, lúc đó đang là sinh viên năm thứ tư, vào một đêm đầu thu nóng nực trên chiếc giường sắt cá nhân. Một tiếng thét nhỏ, gọn, đã được kìm nén hết sức. Nhưng vẫn bật ra chói gắt vào tận óc Đại gia. Cái giây phút khi Đại gia biến nàng thành đàn bà.
Việc Đại gia có ba bà vợ và một tá các em nhân tình xơ cua thì “nửa nước” này đều biết. Vả lại, theo định nghĩa một cách không chính thức nhưng được cả xã hội mặc nhiên thừa nhận là, “Đại gia” có nghĩa là “Nhà lớn”, mà nhà lớn thì đương nhiên sẽ có nhiều phòng, phòng nhất, phòng nhì, phòng ba vân vân và vân vân … Hay nói như mấy thằng bạn “đểu” của Đại gia - mấy thằng bạn học từ hồi phổ thông, cứ hở ra là chúng đá xoáy Đại gia. Nhưng chả có cuộc nhậu nhẹt đàn đúm nào mà Đại gia khởi xướng lại thiếu cái bản mặt chúng. Nên Đại gia, vẫn bảo vào mấy cái bản mặt đang hềnh hệch rượu bia là, mấy thằng “đểu”! - Chúng bảo: “Mày đúng là xứng đáng với tư cách đại gia. Một mình cai quản ba bà vợ cùng sống hòa bình, yên ổn trong một thành phố là quá giỏi ở cái thời mà, đám đàn bà lúc nào cũng chỉ chực vùng lên trên này”. Bọn bạn Đại gia nói có phần đúng, ba bà vợ Đại gia được an trí ở ba góc thành phố thật ra hiếm có dịp mà giáp mặt nhau, nên mọi việc cũng tạm ổn. Thỉnh thoảng Đại gia ghé qua một bà, tất nhiên là ưu tiên em Ba, đang sức trẻ, nhu cầu cao. Nhưng phần lớn thời gian thì các bà nằm ôm con một mình vừa thở dài vừa ngấm ngầm ghen tị với cái “con đĩ” ấy, hôm nay lại được … Thật ra, có khi lúc đó Đại gia lại vi vu với những niềm vui nho nhỏ khác rồi. Đại gia vẫn quan niệm, trong các thú chơi ở đời thì “thứ nhất chơi tiên, thứ nhì chơi tiền”. Tiền thì Đại gia có nhiều, chơi nhiều. Chơi từ cao nguyên Gentinh bên Mã Lai đến Ma Cao rồi tới luôn cả Las Vegas xứ Hoa Kỳ. Thú vui đầu tiên của các đại gia thời nay phải là chơi “Tiên”, phải là các em da trắng như tuyết, chân dài tới nách! Mấy thằng bạn “đểu” của Đại gia lại chọc: “Chân dài tới nách thì chỉ có là … chó Nhật. Người làm sao chân dài tới nách? Có dài lắm thì cũng chỉ đến ngã ba là cùng ”.
Câu chuyện về phòng nhất, phòng nhì của Đại gia luôn là câu chuyện được “nhậu” nhiều nhất, Đại gia cũng chả nề hà gì mà cung cấp thêm cho bọn bạn nhậu những chi tiết sống động trong cuộc đời tình ái phong phú của mình, không chỉ riêng với ba bà! Mà có gì phải giấu nhỉ? Mọi việc cứ rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật cả mà. Rồi có lúc chị em nó nhận nhau, phân ngôi thứ cao thấp, vui ra phết. Lắm lúc Đại gia cứ bỗ bã với mọi người về chuyện “cơi nới” của mình vậy. Chứ thực ra, nhiều lúc trong lòng Đại gia luôn cảm thấy có một chút gì đấy như là áy náy, như là biết ơn và như cả là khâm phục bà Cả, người vợ đầu gối tay ấp từ thủa hàn vi của Đại gia. Sau hàng chục năm trời chung sống, bao ngọt ngào cay đắng, có lúc chiến tranh nóng dữ dội ghê ghớm, lúc lại chiến tranh lạnh ngấm ngầm mà, tất cả nguyên nhân đều do từ cái tính máu gái của Đại gia mà ra. Nhưng tuyệt nhiên, không bao giờ bà Cả có mảy may ý định ly hôn để phá nát gia đình. Bà cứ âm thầm ghen tuông. Âm thầm chịu đựng. Âm thầm canh giữ. Và cả âm thầm hỗ trợ nữa. Thì Đại gia mới có một sự nghiệp tình trường vẻ vang, song hành bên một sự nghiệp thương trường lừng lẫy như thế. Nhớ hồi một trong những em nhân tình của Đại gia, sau vài năm đèo bòng, được Đại gia hứa hẹn một số điều và vẽ ra một số tương lai huy hoàng nếu chịu đẻ thêm cho Đại gia một thằng cu, không đợi được nữa, quá bức xúc đã đến gặp thẳng bà Cả và nói : “Anh ấy nói là chị và anh ấy không còn tình yêu nữa, anh ấy chỉ yêu em, vậy chị hãy ly hôn, giải thoát cho anh ấy để anh ấy về với em”. Bà Cả đã nhẹ nhàng vỗ vai con bé chỉ sàn sàn tuổi con lớn của Đại gia mà bảo: “Em ơi, những câu ấy thì anh nhà chị đã nói với mấy trăm đứa rồi. Em không phải là người đầu tiên và cũng sẽ không phải là người cuối cùng đâu”. Đại gia vẫn thầm khâm phục sức chịu đựng và biết ơn bà Cả về những điều như thế. Quả đúng như một câu châm ngôn đã nói: “Đằng sau một người đàn ông thành đạt bao giờ cũng có hình bóng một người đàn bà” .Nhưng sao trong những giây phút huy hoàng lẫn đắng cay của cuộc đời lăn lộn trên thương trường đầy cạm bẫy và khốc liệt, Đại gia ít nhớ tới bà Cả nhỉ? Có lẽ vì bà Cả, người vợ từ thuở hàn vi, người giữ gìn chăm lo gia đình của Đại gia âm thầm quá. Âm thầm cả trong cách chăm sóc chồng con và cả trong cách bày tỏ tình yêu. Trái ngược lại hẳn với Nàng An, người yêu đầu tiên của Đại gia. Người tình từ thủa thiếu thời. Người đàn bà đầu tiên đã cho Đại gia nếm mùi ân ái xác thịt nam nữ, khi đang là cậu sinh viên năm thứ tư trường Bách khoa .
Năm ấy, Hà Nội nóng lắm. Đã vào tháng bảy, tiết đầu thu rồi mà cả Hà Nội vẫn cứ hầm hập như cái lò nung vậy. Điện đóm thì phập phù, phòng kí túc xá sinh viên chỉ được phép dùng mấy cái bóng đèn tròn để học bài chứ không có quạt. Mà ở cái thời bao cấp ấy, quạt điện là một thứ xa xỉ không tưởng đối với bọn sinh viên nghèo. Đúng dịp ấy, Nàng An tốt nghiệp khoa kinh tế biển của Trường Hàng hải, được phân công vào Sài Gòn công tác, đã lặn lội từ Hải Phòng lên Hà Nội để từ biệt Đại gia vào nam. Thực ra Nàng An học trước Đại gia một khóa ở phổ thông. Có lẽ nàng cũng hơn Đại gia một tuổi. Kể cả khi con gái và con trai có bằng tuổi nhau thì con gái bao giờ cũng trưởng thành sớm hơn về tâm sinh lý so với con trai. Nàng An khá chủ động trong tình yêu. Đại gia nhớ hồi học cấp hai, cùng trong ở ban chỉ huy liên đội thiếu niên tiền phong trường. Câu đầu tiên Nàng An gọi Đại gia là : “Ấy ơi…” Mặc dù nàng học trên Đại gia một lớp, nàng lớp bảy còn Đại gia vừa vào lớp sáu. Có lẽ là do trời phú cho Đại gia vẻ uy nghi ngay từ lúc mới sinh. Lúc đó, dù chỉ là học sinh lớp sáu, nhưng Đại gia khá to con và nổi bật so với các bạn trong trường. Mặc dù cũng cơm ngô khoai sắn và bột mì hôi như mọi nhà thời ấy, nhưng Đại gia vẫn cứ to con. Thế nên, mặc dù học trên một lớp, nhưng Nàng An chỉ đứng cao đến tai Đại gia và hình như, có một bản năng nào đó mách bảo, ngay từ lúc trẻ thơ, nàng đã nhìn Đại gia gần như với ánh mắt quy phục. Có nhiều câu chuyện về tình yêu trẻ thơ đầu đời của Đại gia với Nàng An sẽ còn ám ảnh, day dứt Đại gia cho đến hết cuộc đời. Nhưng vào cái dịp chia tay nóng nực của mấy cái đêm đầu thu Hà Nội. Trong cái gian phòng kí túc xá Bách khoa năm ấy, sau khi Đại gia vừa năn nỉ vừa cầu xin mấy thằng bạn cùng phòng di tản sang phòng khác. Rồi lại phải đút lót tay quản lý kí túc một bao du lịch đỏ (ngày ấy từng đó đã là một món hết sức xa xỉ với sinh viên, thuốc có đầu lọc cẩn thận nhé!) Đại gia mới đưa được Nàng An vào ở mấy hôm. Sau này, Đại gia đã đi du lịch khắp thế giới, Tây Tầu Âu Á đủ cả. Ở khách sạn toàn cỡ năm sao trở lên và bao giờ cũng có các em chân dài tháp tùng. Nhưng chẳng khi nào Đại gia còn có cái cảm giác như mấy ngày đêm năm nào ở cùng Nàng An, trong khu kí túc sinh viên Bách khoa bên đường Đại Cồ Việt nữa. Dịp ấy, cứ ngày ngày chàng sinh viên Bách khoa to cao, trông khá bụi bặm, chở một cô nàng trắng trẻo, xinh xắn, hơi lả lướt sau chiếc xe đạp phượng hoàng nữ màu đen, cũ rong ruổi khắp phố phường. Ngày ấy Hà Nội vắng vẻ và êm đềm. Ngoài đường hầu như không có ô tô, xe máy. Mọi người đi lại chủ yếu bằng xe đạp. Chàng cứ rong ruổi cùng nàng lang thang khắp các ngõ phố, vừa đi vừa chuyện trò không đầu không cuối. Đi từ công viên Thống Nhất bên kia đường Đại Cồ Việt lên Hồ Gươm, rồi lang thang trong khu phố cổ. Thỉnh thoảng lại lượn một vòng ở đường Thanh Niên, con đường tình yêu duy nhất của thanh niên Hà Nội khi đó. Có lúc hai đứa đèo nhau đi như vô định, không ai nói với ai lời nào, cứ miên man đi như trong một giấc mơ trên mấy con đường rợp bóng cây sấu, cây xà cừ cổ thụ mạn Trần Phú, Phan Đình Phùng. Có buổi chiều hoàng hôn, dắt nhau ra bờ Hồ Tây, đứng dựa vào lan can bên đường Thanh Niên nói chuyện, ngắm nhau, cầm tay nhau và ngắm cảnh hoàng hôn đang đỏ rực phía bên kia hồ. Gió từ mặt hồ ào ạt thổi mát lạnh. Những đợt sóng rào rạt nhuốm một màu đỏ rực tới tấp tràn tới. Mặt trời to như một cái mâm đỏ ối đang từ từ lặn xuống kên kia hồ. Khuôn mặt Nàng An với đôi mắt to đen rợp như rực lên trong ánh hoàng hôn của chiều thu Hà Nội. Cả con người nàng như bừng nở một thứ ánh sáng đẹp đẽ nồng nàn và hư ảo. Chàng sinh viên Bách khoa không kìm nổi lòng mình, kéo nàng lại, đặt lên môi nàng một nụ hôn nóng bỏng và khát khao. Và trong mấy cái đêm ở tại căn phòng kí túc xá sinh viên Bách khoa, Nàng An đã trao thân gửi phận cho chàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, nàng nằm rúc đầu vào bộ ngực vạm vỡ của chàng, thút thít khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, nóng rẫy trên ngực chàng. Những giọt nước mắt vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi, vừa sung sướng, vừa đau đớn của một nàng trinh nữ vừa dâng hiến cho mối tình đầu. Nàng vừa thút thít vừa bắt chàng phải hứa hẹn đời này, kiếp này không được phụ tình nàng, bắt chàng phải hứa khi tốt nghiệp sẽ vào Nam với nàng. Nàng vào trước chuẩn bị công việc cho chàng để cùng nhau sẽ xây dựng tổ ấm trong đó.
Đánh giá
Mục lục bài viết
... Mà đúng là Đại gia có năng khiếu hay sao ấy, chỉ cần một đúp, là cả chương trình đang hot của nhà đài “Người của thời nay” , dài tới hai giờ, được ngay…
Người gửi / điện thoại
Vitamin C là một trong những loại vitamin thiết yếu của cơ thể. Nó có tác dụng chống lão hóa, làm bền thành mạch máu, có chức năng miễn dịch. Đặc biệt, nó tham gia rất nhiều phản ứng duy trì hoạt động sống trong cơ thể con người. Nên nếu thiếu nó, lập tức con người ta sẽ bị mắc một căn bệnh mà tên khoa học gọi là bệnh Scorbut- Scurvy, với các triệu chứng điển hình: chảy máu chân răng, xuất huyết dưới da, dễ nhiễm trùng, trầm cảm...
Khoảng độ chục năm trở lại đây, dân tình hay rì rầm bảo nhau mua một thứ thuốc thần kỳ của Trung Quốc (hoặc Hàn Quốc) về cất sẵn trong nhà, phòng khi hữu sự đem ra dùng ngay.
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Chuyện bên kè đá - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Đập lúa đêm trăng - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...