Chiều nay, Giang cũng nói với nàng là hãy đợi. Ngồi bên Giang trên bến sông, nhìn nghiêng qua gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Giang, nàng đã thầm thốt lên trong lòng, Giang ơi, nếu anh yêu em đến thế, sao anh không mang em đi cùng ngay tức khắc. Nhưng Giang vẫn nói em hãy chờ anh, hãy chờ, hãy chờ. Nhưng mùa xuân thì có chờ ai đâu, cuối tháng ba là hoa gạo rụng hết. Nàng buồn bã, đứng dậy ra về. Đi qua gốc gạo, nàng cúi xuống nhặt bông hoa cuối cùng rụng nằm lẻ loi bên vệ đường. Lúc nàng ngẩng lên, Giang đã đến kịp, Giang chìa tay như muốn xin bông hoa, nhưng bất chợt, Giang cầm cổ tay My, kéo nàng chạy tuột về phía gốc cây cổ thụ. Giang xiết chặt lấy My, đẩy nàng lọt vào một cái khe thân xù xì, hôn tới tấp lên khuôn mặt nóng bừng của My. Vừa hôn Giang vừa hào hển “đợi anh… đợi anh My nhé… đừng cho ai cưới nhé”… My bỗng hức lên một tiếng như trẻ con bị đòn oan, dùng hai tay đẩy vào ngực Giang một cái rất mạnh làm Giang ngã bật ngửa ra. Vùng chạy như biến mất về phía làng, bỏ mặc Giang đang nằm ngơ ngác, ngửa mặt lên trời, nhìn cây gạo đã bắt đầu mọc ra những búp lá xanh nhờ trong ánh nhập nhoạng.
Cách đây đúng hai tuần, đầu tháng.
Tú Tràng cũng sang ngang ở bến sông này, đi thoát ly.
Chánh tổng Dương Hữu Cầu lên phủ về, gọi ông đồ Du, vốn là họ hàng bên ngoại, là em vợ ông, đến nhà bắn tin. Mật thám Tây biết là tú Tràng dạo này hoạt động nhiều, hội kín mọc lên khắp vùng, định sẽ bắt tống lại vào tù.
Ông đồ Du về rẽ ngay vào nhà Tràng tìm, không thấy. Hôm ấy Tràng đi khai hội bên làng Bùi Xá. Ông bèn bàn với ông lang Khiết, giả vờ sai My đi làm đồng xa, gánh theo đôi thúng trong có tư trang của Tràng đi đón sẵn ngoài cánh đồng. Chập tối, tú Tràng về đến cánh đồng gần làng, gặp My. “Tây đang rình bắt, bác bảo anh trốn đi”.
Tràng và My chạy ngang cánh bãi ven đê xuống kè đá để bơi qua bờ bên kia sông Đuống. Khi qua gốc cây gạo, Tràng lôi My vào, ôm chặt lấy, ghì đè vào cái hõm thân cây, làm My muốn tắc thở. Tràng cũng dặn My đợi Tràng đi làm cách mạng thành công rồi sẽ về cưới. My chưa kịp nói câu gì thì Tràng đã buông ra, ôm bọc quần áo lao vút xuống dòng sông đen thẫm bơi qua bờ bên kia, để mặc My đứng một mình như trời trồng bên gốc gạo. Lúc ấy, hoa đương nở rộ, cả cây gạo cổ thụ rực lên một màu đỏ gắt, dường như thắp sáng cả bầu trời đêm tháng ba.
***
My thích cả hai người con trai ấy từ lúc nàng còn bé xíu.
Nhà nàng bố mẹ sinh con một bề, không có anh trai nên nàng hay sang chơi với các anh con ông lang Khiết. Nàng đến tuổi lấy chồng, bố mẹ cũng giục giã nhiều. Nhưng thật sự là nàng không biết chọn ai giữa hai người trai nổi tiếng giỏi giang của làng Ngọc. Mẹ nàng thấy con gái cứ lửng lơ con cá vàng như vậy, sốt ruột bảo, mày thích thằng nào thì nói một tiếng để tao bắn tin cho nhà người ta mang trầu cau đến cưới béng. Mẹ nói nhiều quá, nàng bèn đùa, bảo mẹ, nhưng mà con thích cả hai thì làm thế nào.
Nhưng đúng là My cũng không biết mình thích anh nào hơn để cưới.
Anh nào cũng quý và chiều chuộng nàng từ bé.
Cái hôm My nhảy xuống nước vừa gào vừa túm tóc hai anh lôi ra. Lúc My lên bờ trước rồi quay lại giục hai anh về. Thấy nét mặt hai tay trai đang hậm hực khi nãy giờ bỗng như đơ ra ngây dại, nhìn như đặt vào ngực mình, thì nàng mới nhìn xuống…
Sau hôm ấy, dù là anh em ruột thịt nhưng hầu như họ chẳng thèm nói chuyện với nhau nữa. Họ chỉ nói chuyện với My.
My hoàn toàn không hiểu.
Tràng thì nói với My là đấy là lý tưởng, là đấu tranh.
Giang thì lại bảo nàng, không thể đem lại cho con người hạnh phúc bằng bạo lực vì bạo lực chỉ sinh ra bạo lực và thù hận truyền kiếp mà thôi.
Cả hai đều ngấm ngầm chinh phục nàng, đều bảo là sắc đẹp như thiên thần của nàng là để dành cho họ.
Nhưng cả hai tay ấy đều đam mê cái họ nói với nàng: sự nghiệp. My không hiểu cái thứ gọi là sự nghiệp của đấng nam nhi ấy nó to lớn quan trọng như thế nào để đến bất chấp cả tình ruột thịt, định nhảy vào giết nhau. Nhưng cũng ánh mắt của những kẻ vừa rực lửa điên cuồng ấy, lúc nhìn vào bộ ngực non tơ của nàng, lại như có một ngọn lửa ấm áp mơn trớn trên da thịt thiếu nữ, làm cho nàng đêm về xôn xao.
Thế rồi, chỉ trong cái mùa hoa gạo tháng ba năm ấy, nàng đã tiễn cả hai người con trai đi xa. Khi ra đi, cả hai đều ôm nàng bên gốc gạo với những cái hôn cháy bỏng. Họ đều đã dùng sức mạnh của đàn ông ép nàng vào cái gốc cây xù xì. Phần thân thể nam tính của họ cũng căng cứng, nóng rực áp sát vào cái phần nữ nơi thân thể nàng đang cong lên chờ đợi. Bộ ngực thanh tân của nàng trinh nữ hai mươi, tràn lên, ép vào lồng ngực trẻ trai của họ. My đã nhắm mắt chờ đợi, My đã nghĩ đến những hình ảnh về nàng Bovary trong cuốn truyện mà mình yêu thích nhất. My mong chờ một bàn tay nam tính, mạnh mẽ, tham lam, dắt nàng vào những khát khao ân ái.
Nhưng cả hai đều bỏ nàng lại với những đam mê nửa vời.
Xuân. Hạ. Thu. Đông.
My ở nhà cấy lúa làm màu, đợi tin của họ.
Tháng ba hàng năm, nàng vẫn vào khoảnh ruộng nhà vỡ đất gieo vừng. Nàng vẫn nhặt những bông hoa gạo đỏ thắm xâu thành những cái vòng hoa đẹp tuyệt treo ở đầu hồi nhà. Nàng mơ có một ngày, người trai nào đó trở về đầu tiên, nàng sẽ quàng những vòng hoa ấy vào cổ và sẽ cưới làm chồng ngay tức thì.
Nhưng mùa hè về, khi quả gạo bung nở bông trắng xóa đồng bãi, My không đi gom bông nữa, vì những chiếc gối nàng làm ra đã không có người mang đi. Đêm đêm, nàng chỉ biết thắp ngọn đèn dầu trong buồng đọc đi đọc lại cuốn sách yêu thích nhất của mình, về nàng Bôvary.
***
Mấy năm nay giặc giã liên miên.
Những tưởng chả có ai đánh được người Tây, thế mà Pháp lại bị mấy tay Nhật vác kiếm đuổi cho chạy re kèn.
Mọi sự cứ lộn tùng mù, dân làng chả biết đâu mà lần. Có điều dân thì đói, ông chánh ông lý vẫn xênh xang. Lại theo đít ngựa Nhật kiếm ăn.
Năm Ất Dậu, 1945. Đói to.
Một buổi tối đầu tháng ba, cánh chức dịch trong làng Ngọc họp ở nhà chánh tổng Dương Hữu Cầu, bàn việc thu thuế của dân cho Nhật. Họ đang họp, tú Tràng cùng ba đội viên cảm tử, bơi từ bên kia sông về, vào thẳng nhà chánh tổng, rút mã tấu uy hiếp, bắt chánh tổng và lý trưởng không được thu thuế của dân, phải mở kho thóc cứu đói. Lý trưởng Bạch từ chối nói, đây là việc quan trên giao, không thể khác được. Tràng nóng mắt, đưa một dao cứa ngang cổ lý trưởng Bạch, máu phun như vòi. Đám hào lý trong làng sợ xanh mắt la hét ầm ĩ, vùng chạy tán loạn. Bọn tú Tràng thấy vậy, bèn áp chế chánh tổng Dương Hữu Cầu chạy về phía bờ sông. Gần đến kè đá, Cầu nhất định không đi, vùng bỏ chạy về phía gốc gạo. Cánh Tràng thấy việc không êm bèn rút mã tấu hạ sát Cầu ngay dưới gốc gạo. Hôm ấy hoa gạo rụng nhiều, sáng hôm sau người ta ra mang xác Cầu về, thấy cả một vùng ruộng bãi xung quanh đỏ một màu máu tươi, mùi tanh bốc lên kinh hoàng.
Tháng tám năm ấy, tú Tràng về làng, cầm đầu dân chúng xuống chiếm phủ huyện. Rồi Tràng sang bên nhà My xin cưới nàng. Gặp lại sau mấy năm xa cách, mắt My đỏ hoe, hỏi Tràng một câu: “Cậu em đã làm gì nên tội mà anh nỡ chém ông ấy như chém chuối vậy?”
Tràng không nói được câu gì, lẳng lặng đi về.
Rồi Tràng vào bộ đội, thấy dân làng nói tú Tràng là chỉ huy to lắm.
Trận càn Bắc Bắc năm 1947, Tràng cầm quân đánh nhau với Pháp mấy tháng ròng khắp vùng Bắc Ninh, Bắc Giang. Sau núng thế, chỉ còn ít người thân tín, đang đêm bơi vượt sông Thương định lên Việt Bắc. Quân Pháp có chỉ điểm, biết, bèn câu moocchiê từ đồn trên đồi Điếm Tổng xuống. Tràng cùng đồng đội chết tan thây dưới dòng sông Thương. Nghe dân bên bờ nói, đến sáng hôm sau, quãng sông ấy nước vẫn đỏ lờ lờ máu cá.
***
Chuyện tú Tràng tử trận My cũng nghe đồn.
Nhưng giờ đây nàng không còn quan tâm tới hai anh em họ nữa. Hình như người con gái trẻ trung, tràn trề sức sống đã biến mất rồi, bây giờ nàng sống như một cái bóng trong làng. Người làng Ngọc thì đã mặc nhiên coi My là bà cô không chồng.
Mấy năm chiến tranh loạn lạc cả thế giới, cử Giang bị kẹt ở bên Pháp, chả thư từ hay nhắn nhe gì được về. Nhưng hình như sự chờ đợi vô vọng và những bể dâu mà My phải chứng kiến đã làm khô héo nàng rồi. Nàng cũng không còn mong đợi gì ở những lời hẹn của Giang nữa.
Rồi Giang cũng về nước.
Nhưng Giang về Sài Gòn chứ không về Hà Nội.
Mấy chục năm chiến tranh hai miền chia cắt, My cũng chả nhận được tin gì của Giang. Cô chỉ nghe người làng đồn Giang bây giờ đã là tiến sĩ luật, những bộ trưởng gì gì đấy. Là mấy ông trong làng hay hóng chuyện, nghe lỏm đài BBC nói vậy.
Chứ gia đình ông lang Khiết giấu biệt, mấy chục năm không ho he gì với ai về việc Giang đang sống ở Sài Gòn.
Lâu rồi, cô My cũng không sang bên nhà ông lang Khiết chơi nữa.
Đến khi nước nhà thống nhất cũng chả thấy Giang về làng. Sau này nghe nói, Giang chết ở bên Pháp, chôn ngay ở Paris. Dịp trước, mấy đứa cháu con bà chị của Giang đi du lịch có ghé vào thăm. Thấy cậu sống già nua một mình cô đơn, ngỏ ý đón về nước, nhưng Giang từ chối.
Cô My giờ đã già, nghe người làng kháo nhau vậy nhưng cô thờ ơ, coi như chả có liên quan gì đến mình.
Dân làng thấy cô sống cô đơn thui thủi một mình, thường hay lấy cô ra để làm gương răn mấy đứa gái làng có ý kén cá chọn canh, chúng mày nhìn gương cô My đấy, đẹp nhất vùng, cứ kén mãi chả được chồng rồi già, đến lúc chết vẫn còn trinh.
Ở làng Ngọc, những người con gái vì một lý do nào đấy mà không lấy chồng, lúc chết, sẽ được thờ là bà tổ cô. Nghe nói, những bà tổ cô này rất linh thiêng, luôn theo sát con cháu đỡ đần phù hộ.
Cô My biết dân làng bàn tán những gì, nhưng cô cũng chả để ý. Bây giờ cô đã là một bà già xơ xác, gầy nhẳng quắt queo. Quanh năm suốt tháng, cô mặc những bộ quần áo đen sì. Cô cũng luôn trùm mặt bằng cái khăn đen, chỉ hở ra đôi mắt. Một đôi mắt mà nếu nhìn sâu và lâu vào tận bên trong, thì tự nhiên người đối diện sẽ bị mất cảm giác, không còn biết là đôi mắt ấy già hay trẻ, vui hay buồn. Mênh mang. Vô định.
Hôm đầu tháng ba ta, cô My lại vác cuốc ra khoảnh ruộng bãi chân gốc gạo, đánh luống gieo vừng. Hôm ấy hoa gạo cũng rụng nhiều nhưng cô không nhặt. Đã từ lâu lắm, cô không còn thích hoa gạo. Cô ngả cán cuốc ra ngồi nghỉ một lát giữa ruộng, tán cây gạo vẫn đỏ hoa. Đôi mắt cô nhìn như vô định. Bỗng nhiên, cô chợt nhớ đến một buổi sáng cũng tháng ba, năm xưa. Cô cùng với người nhà ra gốc gạo thu nhặt xác cậu mình là chánh tổng Dương Hữu Cầu về chôn. Một cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt My. Khắp cái gò cao gốc gạo, chỗ thì cánh tay, chỗ thì cẳng chân, những phần thân thể người bị lưỡi mã tấu sắc ngọt phạt ra nằm rải rác, lẫn với những bông hoa gạo vừa rụng xuống đêm qua. Tự nhiên, My có cảm giác bao nhiêu máu trong người nàng khi ấy đã bị hút hết ra, tơi tả tưới trên những cánh hoa bầm đỏ. Cũng từ hôm ấy, trái tim thiếu nữ của nàng không còn rung lên những nhịp đập đợi chờ, thấp thỏm, hy vọng, lo âu…
Đánh giá
Mục lục bài viết
Chiều nay, Giang cũng nói với nàng là hãy đợi. Ngồi bên Giang trên bến sông, nhìn nghiêng qua gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Giang, nàng đã thầm thốt lên trong lòng, Giang ơi, nếu anh yêu em đến thế, sao anh không mang em đi cùng ngay tức khắc. Nhưng Giang vẫn nói em hãy chờ anh, hãy chờ, hãy chờ.
Người gửi / điện thoại
Là con giun đất. Chính xác. Các cụ nhà ta, nhất là cánh nho sĩ, thầy lang xưa có cái "tật" hay gán cho các con vật, đồ vật vốn bình thường dân dã những cái tên "tự" Hán Việt thật kêu, cho sang mồm. Con giun đất, gọi là địa long, nghĩa là rồng đất, quá oai!
CUỘC ĐUA VACCINE đang rất căng, bởi ai cũng muốn dẹp dịch covid-19, mời bạn đọc bài của mình trên Tuổi trẻ và đời sống, số ngày hôm nay, 14/6/2021.
Với y học hiện đại, cao hổ cũng như cao xương các loại động vật khác, thường không được xếp loại là thuốc, mà chỉ là thực phẩm chức năng, có tác dụng cung cấp acid amin cho cơ thể.
Mỹ nhân làng Ngọc 3 (Hết) - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Chuyện bên kè đá - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...