gif_20210514_210516_1
videotogif_2021.05.14_21.31.52
videotogif_2021.05.14_21.18.27
gif_20210514_210001
TRÂN QUÝ CHÀO ĐÓN QUÝ VỊ ĐỘC GIẢ ĐẾN VỚI WEBSITE CỦA NHÀ VĂN TRẦN THANH CẢNH - KÍNH CHÚC QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ NHỮNG GIÂY PHÚT THƯ GIÃN VỚI "NGƯỜI KỂ CHUYỆN KINH BẮC"
fb_img_163796146879720210411_13045820210430_22423320210430_22423320210430_22414520210430_22415520210422_11252420210422_11253620210411_13015820210411_1302135520210411_13052820210411_13041120210411_13044720210430_22421220211031_220453box-01120211113_014855nhavantranthanhcanh20211031_22051320211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01361920211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00545220211115_00543920211115_00561020211118_16003120211118_16004320211118_16001820211127_155916fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_04202820230108_10282320230108_10314120230108_10275020230108_10273420230108_10270120230420_21381520230420_21373220230420_213717fb_img_1688790633652
fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620210411_13054420210411_13024120210411_13025120211031_22051320211031_220453box-011nhavantranthanhcnh5520210411_13021320211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01361920211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00554220211115_00552120211115_00545220211118_16001820211118_16003120211118_16004320211115_00563820210411_13054420210411_13024120210411_13025120211127_04202820230108_10282320230108_10314120230108_10275020230108_10270120230108_10273420230420_21374920230420_21373220230420_213815
20211031_22051320210430_22553720210411_13031320210411_13023320210411_13052020210411_13055620210411_13040120210430_22555120211031_22045320210411_13021320210411_130213box-01120211113_01361920211113_15312320211113_15314020211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00553020211115_00554220211115_00543920211115_00545220211118_16004320211118_16003120211118_160018fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620230108_10282320230108_10314120230108_10275020230108_10270120230108_10273420230420_21381520230420_213717fb_img_1688790638910fb_img_1688790636209fb_img_1688790633652

Trăng Trinh Nữ

Trăng Trinh Nữ

                                                

Rằm xuân.

Trăng sáng giãi dề trên những tán lá.

Rừng Tà Khộp âm u bí ẩn trong đêm. Ánh trăng trên trời đổ xuống như dòng thác bạc. Dòng ánh sáng dội xuống tán lá rừng, hắt xuống mặt đất mơ màng.

Đoàn khách du lịch dã ngoại sau một tối nhảy nhót, đốt lửa trại, uống rượu cần đã chìm vào trong mộng mị. Còn một mình, tôi âm thầm đi dưới tán cây, lặng lẽ tới trung tâm của khu cắm trại giữa đại ngàn Tây Nguyên. Lúc chiều, khi nghe cô Mai, người quản lý khu dẫn đi tham quan  giới thiệu khu rừng, nguyên là một căn cứ địa hồi kháng chiến, tôi đã rất chú ý tới chỗ này. Nơi có ba cây thông cổ thụ, mọc bên ba tảng đá to. Ba tảng đá xám mốc cạnh ba gốc thông xù xì.

 Đêm rừng vắng lặng.Tán lá thông vi vút như tiếng đàn thê thiết…Tôi đứng giữa ba cây thông, ngẩng mặt nhìn thẳng lên. Ánh trăng khuya sáng rỡ như có muôn ngàn tia hào quang lao vun vút từ trên xuống. Lao thẳng vào mặt, vào mắt. Thốt nhiên tôi có cảm giác bồng bềnh, hư ảo. Cả người tôi như dần tan ra thành một thứ gì luễnh loãng khó hiểu. Tôi không nắm bắt được mình. Tôi bồng bềnh giữa ba thân cây, ba tảng đá, trong trạng thái không trọng lượng. Đầu óc mù đặc, chân tay bất động. Thỉnh thoảng, tôi cố dùng chút lý trí mù mờ trong óc mình để tự hiểu xem điều gì đang diễn ra, nhưng không nổi. Tôi vẫn cứ bồng bềnh luễnh loãng, chơi vơi bất định.

Tôi thảng thốt...

       Thân cây thông bỗng lay động.

Một người con gái trẻ như bước ra từ đó, ngồi lên tảng đá. Nàng ngồi yên lặng. Ánh mắt nàng hoang vắng lạnh lẽo, nhìn vô định vào rừng cây tối om phía xa… Nàng đưa tay vuốt mái tóc dài óng ả. Ánh trăng xanh dội vào mái tóc khiến cho nó trở thành một dòng suối suôn mềm bồng bềnh trước ngực. Một giọng thiếu nữ nhẹ như hơi thở cất lên:

      -Khi anh Chiến hô: “Rút về cứ hậu bị”, em và chị Mai mỗi người ném một quả lựu đạn về phía đối phương rồi định sẽ nhảy xuống khe suối cạn.Chưa kịp nhấc thân mình lên, thì em bị một trái M79 cắm vào ngực. Nổ tung. Tim em tan thành từng mảnh nhỏ. Màu máu hoà lẫn màu khói đạn, tung toé trên nền xám mốc của đá, của thân cây. Tất cả trộn thành một bức tranh ghê rợn của tử thần. Thân xác em vật xuống. Không kịp có một cảm giác gì. Em thấy mình thốt nhiên bị bắn lên lơ lửng trên tán lá thông. Nhìn xuống. Thấy chị Mai rú lên đau đớn: “Diệu ơi!” Chị nhào qua tảng đá vồ lấy thân thể còn nóng hổi của em, vừa lắc, vừa gào. Toán biệt kích đối phương nhảy xổ lại. Bóng áo xanh của anh Chiến lẩn nhanh sau những tảng đá…

      Tôi cảm thấy mình như bị bóng đè.

Tôi định kêu lên nhưng miệng cứng lại, không cất nên lời.

Tôi nghĩ có lẽ mình đang mơ. Lúc chiều, cô Mai có kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về nàng trinh nữ tên Diệu nào đó. Nàng chết khi vẫn còn trong trắng. Thế cho nên người ta nói, hồn nàng không siêu thoát được. Mặc dù thân xác nàng người ta đã quy tập về nghĩa trang. Nhưng hương hồn của nàng vẫn lẩn khuất âm u nơi đây… Tay trung sĩ bên quân đội Sài Gòn, thương người con gái chết trẻ, lúc chôn nàng đã lấy giấy tờ trong người, bỏ vào mảnh nilon hàn kỹ lại, vùi cùng thi thể. Thế nên sau này người ta mới biết đích xác đó là mồ cô Diệu, để mang về nghĩa trang.

       Có tiếng ai thở một hơi dài thượt trong đêm vắng.

Tôi căng mắt nhìn về phía gốc cây thông thứ hai. Trên tảng đá, một người đàn ông ngồi đó lúc nào.

      -Lúc hô “rút về cứ hậu bị” xong, tôi lao xuống lòng suối cạn ngay. Tôi nghĩ là Diệu và Mai sẽ bám sau tôi. Nghe Mai gào lên. Nghe tiếng lính Sài Gòn hò hét, biết là hai chị em lâm nạn. Nhưng tôi không thể quay lại được. Một mình tôi với khẩu AK sắp hết đạn cũng không làm gì nổi đối phương. Tôi đành tháo thân. Tôi thật hèn nhát, khốn nạn. Trong chiến trường người ta có thể tha thứ cho nhau nhiều chuyện, nhưng tội bỏ đồng đội mình thì không ai tha thứ. Mà đây lại là người con gái tôi yêu…

Lại một hơi thở dài, sâu, lạnh lẽo, buồn thấu ruột. Người đàn ông mặc quân phục xanh, gương mặt u uất ngửa mặt nhìn trời ngắm trăng. Nhưng rất lạ, ánh trăng xanh xao trong đêm khuya khoắt, chiếu vào khuôn mặt ấy, dường như biến mất, không phản xạ tí nào. Gương mặt vẫn cứ u tối. Mơ hồ. Xám sẫm trong rừng khuya…

       Cô Mai kể rằng, hôm biệt kích Sài Gòn tấn công vào cứ, chỉ còn có ba người ở nhà. Anh Chiến, đại uý tham mưu trưởng. Diệu văn thư và cô Mai hậu cần, tài vụ. Năm ấy cô Mai hai mươi tám tuổi. Diệu mười tám, vừa  hết trung học, mới vào chiến khu gần năm. Diệu đẹp. Trẻ. Ngời ngời sức sống chứ không gầy khô, tóc rụng quắt queo như Mai, đã ở rừng gần chục năm. Buổi đầu tiên nhìn thấy Diệu, lính tráng trong rừng từ già đến trẻ đều xốn xang hết cả lên…

     -Tôi cũng xốn xang. 

Một giọng trầm phát ra từ chỗ cây thông thứ ba. Một bóng đàn ông cũng mặc quân phục xanh, ngồi trên tảng đá. Khuôn mặt mập mờ dưới bóng cây. Ánh mắt nhìn xa xăm vô định về phía cánh rừng tối om trước mặt. Ông ta nói như tự cho mình nghe. Âm thầm. Chậm rãi. Trong một âm vực thấp kỳ lạ.

      -Khi ấy tôi hăm hai, trung đội trưởng đặc công trinh sát của tỉnh đội. Tôi nhảy núi từ năm mười sáu tuổi. Ba tôi tập kết ra Bắc, trai miền Nam thời ấy chỉ có hai đường, hoặc bị bắt đi lính, hoặc lên chiến khu. Không lẽ tôi đi lính cộng hoà cầm súng bắn lại ba mình? Trải sáu năm trận mạc, tôi đã thành một chiến binh dày dạn. Nhưng hôm đầu tiên gặp Diệu, tôi thấy xốn xang ngay. Tôi biết mình yêu Diệu. Và rồi Diệu cũng yêu tôi. Cùng ở trong cứ của tỉnh đội, chúng tôi có điều kiện tiếp xúc và bày tỏ tình cảm với nhau. Nhưng…

       Cô Mai nói, ông Chiến, đại uý, tham mưu trưởng tỉnh đội, chưa vợ, cũng mê Diệu. Ông muốn cưới Diệu làm vợ. Ông dùng quyền của mình điều tất cả lính tráng, cấp dưới mon men đến gần tán tỉnh Diệu ra chiến trường để âm mưu độc chiếm người đẹp. Chuyện Diệu và Phú yêu nhau, ông Chiến biết. Thì cái chuyện tình yêu trai gái làm sao mà giấu được, nó cứ lồ lộ ra mọi nơi. Ông ấy gọi Phú lên giao nhiệm vụ: “Sắp tới, tỉnh sẽ cử đồng chí ra bắc học lớp sĩ quan để sau này trở về xây dựng cán bộ nguồn lâu dài. Nhưng nhiệm vụ đêm nay là, đồng chí dẫn trung đội trinh sát đánh thẳng vào dinh tỉnh trưởng, tạo tiếng vang và phối hợp với chiến trường Sài Gòn. Đánh theo phương thức đặc công. Luồn sâu đánh hiểm. Vũ khí mang theo là súng ngắn, thủ pháo, dao găm. Đánh xong rút ngay về  cứ.”

     Rừng đêm bỗng như mơ hồ xao động.

     Tiếng thiếu nữ tóc xanh lại cất lên, nhẹ bẫng.

     -Khi thấy anh Phú đêm ấy hăm hở dẫn trung đội ra đi, tui ôm chị Mai khóc. Ông Chiến, ông ấy tệ quá chị ơi. Ổng đẩy anh ấy vào chỗ chết…Thì một trung đội trinh sát đặc công, đánh vào dinh tỉnh trưởng bố phòng nghiêm ngặt mấy lớp. Cả tiểu đoàn biệt kích đóng xung quanh, sao mà thoát ra được. Mà lại chỉ có thủ pháo với dao găm, súng lục…Ông Chiến năm ấy ngoài bốn mươi, bằng tuổi cha chú tui, sao mà tui thương cho nổi. Tui thương anh Phú. Ổng tức.

      -Tôi năm ấy bốn mươi nhăm tuổi rùi. Tôi trải qua hai trào đánh Pháp đánh Mỹ. Tôi chả có điều kiện chăm lo hạnh phúc riêng mình- người đàn ông có khuôn mặt xám sẫm lên tiếng- Chiến tranh đã kéo dài gần ba mươi năm, biết bao giờ mới chấm dứt. Tôi muốn được bù đắp chút ít bằng cái trẻ trung phơi phới thanh xuân kia. Tôi yêu Diệu. Tôi muốn báo cáo tổ chức cưới xin đàng hoàng. Bọn trẻ nó còn nhiều cơ hội, chúng cứ làm kỳ đà cản mũi tôi là sao. Tôi tống chúng ra xa. Rồi kiểu gì Diệu cũng phải ngã vào lòng tôi thôi. Tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông.

      -Lúc nhận nhiệm vụ dẫn trung đội đi đánh dinh tỉnh trưởng tôi cũng chả nghĩ gì- người đàn ông có gương mặt mập mờ nói mà vẫn nhìn vào rừng- Đời lính chiến thì đánh nhau thôi. Nhưng về hầm suy tính phương án thấy không ổn nếu không mang theo súng dài. Đề phòng khi đánh xong rút ra địch truy kích. Tôi lén mang theo vài khẩu CKC, để ngoài hàng rào. Cắt rào bò vào tấn công, gây nổ cháy xong, tôi dẫn trung đội rút ra. Đúng như dự đoán, tiểu đoàn biệt kích đối phương đóng bên cạnh dinh tỉnh trưởng lập tức tổ chức phản công quyết liệt. Cuộc chiến không cân sức. Trung đội tôi hy sinh hết. Chỉ còn mình tôi ôm khẩu CKC băng về phía rừng. Nhưng đối phương quyết không buông tha, họ tổ chức truy kích lên tận căn cứ. Họ kiểm tra xác đồng đội tôi, biết là quân tỉnh đội. Họ lập tức điều máy bay lên thẳng đổ quân bao vây cứ. Tôi chạy về gần thì thấy máy bay lên thẳng đang ào ào đổ quân. Tôi luồn rừng đến gần bãi đáp trực thăng, kê súng đợi. Bốn chiếc UH1 tà tà đáp xuống. Tôi nhằm chiếc giữa, nổ liền ba phát. Chiếc trực thăng bỗng quay vòng vòng, lảo đảo như thằng say rượu, va lung tung vào những chiếc bên cạnh. Cháy nổ liên hoàn cả bốn chiếc. Khói lửa và những tiếng nổ đinh tai lộng óc vang rền trong buổi sáng sớm. Tôi cắt rừng đi thẳng hướng tây, nơi tôi biết có căn cứ khác của quân ta…

       Cô Mai bị bắt năm 1970. Tù Côn Đảo đến năm 1973 thì được trao trả. Mấy năm tù đày, chút xuân thì của cô cạn nốt. Cô ở vậy không lấy chồng. Sau giải phóng, cô làm bên ngành thương nghiệp. Đến lúc cô nghỉ hưu thì theo ông Phú về khu du lịch sinh thái làm cho vui. Ông Phú mất, mấy đứa con ông giữ cô lại nói, cô đã ở với bố cháu bao năm. Chúng cháu coi cô là người nhà rồi. Cô ở lại đây trông nom, hướng dẫn, giới thiệu khách tham quan. Mà cô còn có điều kiện gặp lại đồng đội cũ. Bao giờ cô về già, chúng cháu sẽ để cô nằm với cô Diệu và bố cháu, giữa ba cây thông già…

       Ba cây thông khẽ lay động.

       Từ trên tán lá hình như có tiếng gió vi vu. Tôi giỏng tai lắng nghe. Không phải. Vẫn là tiếng thiếu nữ tóc xanh thầm thì…

      -Em thương anh Phú. Hồi trên cứ, thương nhau nhưng có dám gì đâu, đến nắm tay ảnh cũng chả dám. Em chết dưới gốc thông, ngay bên tảng đá những đêm trăng hai đứa hay ra ngồi nói chuyện. Em chết khi vẫn là một cô gái trong trắng. Ba em là du kích, chết năm sáu tám. Em học hết trung học thì các chú các anh trên cứ về móc lên rừng, nói em đi theo con đường của ba thì em đi thôi, có biết gì đâu. Em biết ba em chết phơi thây ngoài lộ cả tuần họ mới cho má con em mang xác về chôn. Em thương ba. Rồi em cũng chết… Hồn em cứ luẩn quẩn ở đây không bay đi được. Em đợi anh Phú trở về. Chỉ cần anh ấy về đây nhỏ xuống mấy giọt nước mắt trai trẻ thì hương hồn em sẽ được siêu thoát…

       -Sau giải phóng, tôi dẫn đoàn công tác của tỉnh đội trở lại ngay khu căn cứ cũ- người đàn ông có gương mặt xám sẫm cất giọng- Tôi bốc mộ Diệu đưa về quy tập tại nghĩa trang liệt sĩ tỉnh. Từ khi biết tin Diệu hy sinh, tôi buồn chán kinh khủng. Tôi nghĩ mình là người gián tiếp gây ra cái chết của Diệu. Nếu tôi không nhân danh cấp trên ra lệnh cho Phú mang quân đánh vào dinh tỉnh trưởng thì đối phương cũng không cay cú đổ quân truy kích. Tôi biết Diệu yêu Phú, tôi chỉ muốn nhổ cái gai đó đi. Tôi biết thừa là đánh vào đó, vào thời điểm đó là tự sát. Tôi đau đớn ân hận. Có lúc tôi đã kề khẩu K54 vào thái dương muốn tự kết liễu cuộc đời cho xong. Tôi nghĩ mình mang được Diệu về nghĩa trang, hàng ngày qua lại hương khói chăm sóc phần mộ cho cô ấy thì sẽ nguôi ngoai thanh thản phần nào. Nhưng không, cái mối u uất sâu trong lòng tôi vẫn cứ tích tụ lại đó. Cái chết của cả một trung đội chiến sĩ dưới quyền chỉ vì ghen tuông của tôi. Kéo theo cái chết của người con gái tôi yêu. Tôi không làm sao quên được. Mà nhất khi Phú vẫn còn sống, như là một nhân chứng về sự khốn nạn của tôi với đồng đội mình. Mặc dù Phú và tôi sau giải phóng mỗi người một nơi. Và Phú cũng không bao giờ gặp lại tôi. Tôi biết trong lòng Phú căm hận và khinh rẻ tôi. Tôi lao vào công việc, tranh giành đấu đá lên chức lên quyền, như là một cứu cánh cho cuộc sống. Tôi cũng được thoả mãn tham vọng của mình. Nhưng mỗi đêm về, sau công việc, sau nhậu nhẹt rượu chè, cái khối u uất trong lòng tôi nó lại trỗi dậy, lớn dần lên. Ngày càng hành hạ cắn xé tôi dữ dội hơn. Tôi bị nó tàn phá hết sinh lực. Tôi không còn cả khả năng đàn ông nữa. Tôi không xây dựng gia đình. Mọi chức quyền bổng lộc của cải của người chiến thắng bỗng chả còn ý nghĩa gì. Tôi bị bệnh nan y vô phương cứu chữa. Nằm trên giường bệnh, tôi mơ thấy Diệu vẫn lẩn khuất nơi hòn đá, gốc thông. Tôi di chúc cho mọi người, khi tôi chết hãy hoả táng, đem tro tôi chôn dưới tảng đá, bên gốc thông, cạnh chỗ Diệu hy sinh. Tôi muốn được ở bên người con gái tôi yêu.

      -Ông Chiến đẩy tôi vào chỗ chết, nhưng tôi không chết. Tôi trở thành người hùng- người đàn ông có gương mặt mập mờ lại lên tiếng- Cuộc truy kích của đối phương đã đẩy tôi vào tít chiến trường xa. Nghe tin Diệu đã chết, tôi càng đánh hăng hơn. Mỗi khi lâm trận, tiếng súng rền vang, mùi khói súng khét lẹt trộn với mùi tanh của máu. Tôi như người say. Tôi lao lên chết bỏ. Nhưng dường như đạn bom tránh tôi. Sau chiến tranh, tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi chưa kịp quay trở lại cứ tỉnh đội xưa thì đã biết tin Diệu đã được quy tập về nghĩa trang. Tôi đã đến, thắp hương…Nhưng tôi thấy lòng mình vắng lặng. Lúc đó tôi tưởng do mình chứng kiến quá nhiều cái chết: hàng trăm đồng đội đã ngã xuống ngay trước mắt tôi. Và cũng không ít hơn số đó lính đối phương ngã xuống trước mũi súng của tôi. Tôi nghĩ lòng mình chai sạn. Tôi lao vào công việc. Giành giật. Hưởng thụ. Tôi lấy vợ sinh con…Nhưng càng về sau này tôi lại càng thấy trống vắng kinh khủng. Tôi nhớ Diệu. Ngày ấy chúng tôi thương nhau lắm nhưng chiến tranh ác liệt quá, tôi cũng sợ. Tôi sợ mình bất trắc rồi làm khổ Diệu. Đêm chia tay, Diệu bảo tôi sao anh không làm gì đi? Tôi vẫn câm lặng quay đi. Tôi hèn quá. Ánh mắt long lanh giận hờn trách móc của Diệu vẫn dõi theo tôi mãi. Ánh mắt ấy tôi đã tưởng như quên lãng theo thời gian, trong dòng đời nhộn nhạo. Nhưng càng về sau này, đêm xuống, ánh mắt ấy lại hiện lên thường xuyên trong những đêm mất ngủ của tuổi già. Như có một câu hỏi từ đôi mắt ấy cật vấn tôi, tại sao tôi bỏ nàng chết trẻ một mình? Tại sao tôi không trở lại với nàng?Tôi không chịu đựng nổi nữa. Tôi bỏ tất cả chức quyền bổng lộc. Tôi vào chiến khu xưa, tôi dựng lại cái cứ tỉnh đội đã ở cùng với Diệu. Tôi ở luôn lại đó. Tôi dặn con mình, khi ba chết, hoả táng, đem tro rắc dưới gốc cây thông già…

       Sau năm bảy lăm, cô Mai gặp ông Phú, hai người nói chuyện với nhau thì ông Phú mới vỡ lẽ ra ông Chiến âm mưu đẩy ông vào chỗ chết, để rồi dẫn đến cái chết của Diệu. Ông Phú căm lắm, cầm súng ngắn định đến hỏi tội ông Chiến, nhưng cô Mai ngăn lại. Dù gì thì việc đã xảy ra rồi. Diệu đã mất rồi. Ông Chiến bấy giờ thì quyền cao chức trọng. Ông Phú nuốt hận, nhưng không bao giờ gặp lại ông Chiến nữa. Kể cả những dịp bắt buộc cùng phải có mặt một nơi, ông Phú cũng lờ đi coi như chưa từng quen biết.

Hồi ông Chiến bị bệnh nan y sắp chết, ông ấy nhờ cô Mai mời bằng được ông Phú đến gặp mặt tại giường bệnh. Ông Phú đến…

     Tiếng thầm thì trong rừng đêm vẫn bên tai tôi…

     -Tôi muốn gặp ông Phú để xin tha tội. Và xin ông ấy cho phép đem nắm tro tàn thân xác về bón vào gốc thông già trong khu cứ năm xưa.

Người đàn ông có gương mặt xám sẫm cất giọng mà vẫn nhìn vô vọng lên trời, về phía mặt trăng đang toả những tia sáng xanh trắng muốt trinh bạch. Nhưng thật lạ, khuôn mặt ông ta vẫn không ánh lên được chút nào. Vẫn âm u. Xám sẫm.

     -Tôi đến chỉ là muốn nhìn xem kết cục của một kẻ lòng dạ hiểm ác, nhẫn tâm đẩy đồng đội vào chỗ chết cuối đời như thế nào. Đến nơi, nhìn thấy một thân xác khô kiệt đau đớn, một gương mặt hãi hùng của kẻ sắp đối diện với giờ phán xử. Nhưng tôi không có chút gì mảy may thương xót. Tôi đã định mặc kệ. Kệ cho ông ta chết xuống địa ngục vẫn không thôi dằn vặt. Nhưng lúc đó, tôi chợt nhìn thấy mình trong tấm gương. Tôi cũng thấy mình đã già. Mọi hỷ nộ ái ố dường như sắp qua. Tôi thở dài, gật đầu chấp nhận. Giải thoát cho ông ta.

Người đàn ông có gương mặt mập mờ vẫn nhìn xa xôi về phía cánh rừng, nói với một âm vực thấp kỳ lạ.

     - Cả hai người đàn ông, một người yêu tôi, một người tôi yêu đều chả làm gì được cho tôi. Lúc có thể, họ đã không làm gì. Bây giờ, họ có mang nhúm tàn tro thân xác về rắc quanh hòn đá hương hồn tôi trú ngụ thì cũng chả có ý nghĩa gì nữa. Họ là những kẻ không còn quyền chạm tới hương hồn trong trắng của tôi. Mấy chục năm nay, hương hồn tôi ở với đá với thông, với núi rừng này. Tôi là đá, là đất, là cây thông nơi này. Mỗi đêm trăng sáng, tôi ca khúc hát trinh nữ vĩnh cửu của mình: vi vút vi vút vi vút…

      Tiếng vi vút vi vút… réo rắt, cung bậc cao lên, cao lên mãi, như bất tận. Đến một quãng âm thanh cao khủng khiếp, tiếng vi vút bỗng thành một mũi khoan nhọn hoắt xoáy thẳng vào tai tôi buốt chói… Tôi sợ hãi giật mình chồm dậy: cô Mai đang đứng trước mặt tôi, tay cầm một chiếc còi thép nhỏ xinh, còi hiệu lệnh cho đàn voi của khu. Cô cười bảo: “Mày ngủ kinh quá, rượu say cứ thế là lăn ra gốc thông. Gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Cô  lấy cái còi thổi rúc vào tai mới được đấy. Vào lán nằm không rừng đêm về sáng rất lạnh, cảm chết.”

      Tôi đứng dậy, vươn vai, ngước lên nhìn trời. Trăng vẫn sáng xanh qua từng kẽ lá. Ánh trăng trinh bạch dịu dàng tưới xuống cánh rừng đang mê ngủ. Tôi nhìn ba hòn đá, ba gốc thông già, dưới ánh trăng đêm ngồi bên nhau trầm mặc. Tiếng thông vẫn reo vi vút, vi vút…

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                                        

Đánh giá

Trăng Trinh Nữ

Mục lục bài viết

Đoàn khách du lịch dã ngoại sau một tối nhảy nhót, đốt lửa trại, uống rượu cần đã chìm vào trong mộng mị. Còn một mình, tôi âm thầm đi dưới tán cây, lặng lẽ tới trung tâm của khu cắm trại giữa đại ngàn Tây Nguyên. 

547
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 
23-02-2021
GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

NGƯỜI KỂ CHUYỆN KINH BẮC

  • KHÁNG KHÁNG SINH

    Kể từ khi tìm ra kháng sinh (1928), với việc quý ngài Alexander Fleming chiết suất được Penicillin, nền y học của nhân loại đã có một bước nhảy khổng lồ. Rất nhiều căn bệnh nan y, gây chết người trước kia đã được giải quyết. Tuổi thọ và chất lượng cuộc sống loài người đã tăng lên rõ rệt. Kháng sinh trở thành một loại thuốc thiết yếu, không thể thiếu của y khoa hiện nay...

    Lượt xem: 1125
  • NAN ĐỀ CỦA THỜI HIỆN ĐẠI

    Thực ra thì không phải đến thời hiện đại mới có bệnh đái tháo đường, mà căn bệnh này đã được y văn cổ đề cập đến từ lâu. Các sách “Hoàng đế nội kinh” hay “Hải Thượng y tông tâm lĩnh” đều đề cập đến chứng “tiêu khát”, một biểu hiện lâm sàng rõ rệt nhất của căn bệnh này. Nhưng chỉ đến thời hiện đại, có thể do thay đổi môi trường sống, do cường độ làm việc, lối sống sinh hoạt…, căn bệnh đái tháo đường dường như mới bùng phát dữ dội.

    Lượt xem: 656
  • Những lưu ý khi tiêm vaccine Covid-19 với bệnh nhân tiểu đường, tăng huyết áp…

    Vài lời mở đầu: Tôi là một dược sĩ và là một nhà văn, trong cả hai vai trò rõ ràng tôi phải quan tâm đến đại dịch Covid-19 đang diễn ra trên đất nước ta và cả thế giới. Sự quan tâm của tôi đến thế nào, bạn có thể tìm hiểu các bài viết của tôi trên báo chí, facebook kể từ khi dịch nổ ra bên Vũ Hán, Trung Quốc cho đến nay sẽ rõ.

    Lượt xem: 932
  • LƯU Ý KHI DÙNG THUỐC HO

    Đặc biệt là khi bị nhiễm virus gây covid. Thường thì có đến 80% số ca dương tính không xuất hiện triệu chứng gì. Không phát thành bệnh. Nhưng nếu phát thành bệnh sẽ có các triệu chứng điển hình: sốt, đau họng, ho, đau mình mẩy, khó thở, mất khứu giác...

    Lượt xem: 4586
  • QUAN ĐIỂM CỦA TÔI

    Về tình trạng hiện nay ở một số nơi trên nước ta, nhiều người đã được tiêm vaccine mũi 1 là moderna, đến kỳ tiêm mũi 2 nhưng không có moderna nữa. Vậy phải làm sao?

    Lượt xem: 2118
  • ĐỊA LONG LÀ GÌ?

    Là con giun đất. Chính xác. Các cụ nhà ta, nhất là cánh nho sĩ, thầy lang xưa có cái "tật" hay gán cho các con vật, đồ vật vốn bình thường dân dã những cái tên "tự" Hán Việt thật kêu, cho sang mồm. Con giun đất, gọi là địa long, nghĩa là rồng đất, quá oai!

    Lượt xem: 1352
  • Vật chủ bất đắc dĩ

    Trong Y học, có một thuật ngữ quen thuộc “vật chủ truyền bệnh”, xuất phát từ thuật ngữ “vật chủ” trong môn Sinh học. Đây là một thuật ngữ chỉ về những sinh vật có nuôi dưỡng sinh vật khác, theo các dạng quan hệ ký sinh, cộng sinh hoặc hội sinh, cung cấp dinh dưỡng, nơi trú ẩn hoặc đôi khi là bảo vệ lẫn nhau.

    Lượt xem: 1579
  • Nhận thức lại về covid

    Khi đại dịch covid-19 nổ ra ở Vũ Hán, Trung Quốc tháng 11/ 2019, cả thế giới bàng hoàng. Không hiểu điều gì đang xảy ra nơi đây. Đến khi Trung Quốc chính thức công bố về dịch, lập tức các nhà khoa học của cả thế giới đã vào cuộc nghiên cứu về con virus gây bệnh có định danh là Sars- CoV-2 này.

    Lượt xem: 991
  • Placebo và dịch covid-19

    Placebo, thuật ngữ khoa học quên thuộc của giới y-dược khoa, nó xuất phát từ nguyên ngữ Latin, có nghĩa là “tôi sẽ làm hài lòng”. Còn hiểu một cách nôm na, có thể gọi là “hiệu ứng giả dược”: nghiên cứu những đáp ứng của cơ thể khi được cho dùng “giả dược”.

    Lượt xem: 914
  • KÍNH GỬI: Các thầy thuốc tuyến cơ sở vùng dịch.

    -Thưa các bạn,
    Tôi được biết tình hình trong vùng dịch miền Nam, đặc biệt là tp. Hồ Chí Minh đang rất căng thẳng. Bệnh viện quá tải, các thầy thuốc nhân viên y tế tuyến đầu mệt mỏi. Đâu đó đã xảy ra những cảnh thảm thương: bệnh nhân covid kêu cứu không có người trợ giúp, chết tại nhà, nhất là với những bệnh nhân nghèo.
    Thật đau lòng.
    Lượt xem: 907

  • Thuốc giả, ai chịu trách nhiệm?

    Có một hệ thống dược thống nhất trong các bệnh viện, phòng khám, nhà thuốc toàn quốc theo các chuẩn quy định của WHO ( tổ chức y tế thế giới) đảm nhiệm việc này. 

    Lượt xem: 378
  • Về thuốc kháng sinh

    Nhưng kháng sinh dòng nào thì cũng phải đảm bảo nguyên tắc: nó có tác dụng tiêu diệt hoặc kìm hãm không cho vi khuẩn gây bệnh phát triển trong cơ thể con người.

    Lượt xem: 352
  • Năm Covid

    Chính xác thì đại dịch Covid bắt đầu từ cuối năm 2019 với điểm khởi phát là thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Nên người ta mới định danh nó là Covid-19.

    Lượt xem: 381

  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 7)

    Mạnh Hoạt ở tù ba năm rưỡi, đủ một ngàn hai trăm bảy mươi tám ngày chẵn. Thừa ra nửa ngày, vì án tù của hắn bảy năm, giảm tối đa còn ba năm rưỡi.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 6)

    Trong chiến tranh, chỉ cần vài tạ thuốc nổ, vài giây, với vài người, là thổi bay một cây cầu. Nhưng để xây lại được một cây cầu qua sông, người ta phải mất vài năm với hàng ngàn con người lao động miệt mài.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 5)

    Mỗi bài thơ của hắn viết ra, cũng dễ dàng như khi hắn làm tình với một em nào đó gặp trên đường lang thang giang hồ vặt. Nhưng với em nào hắn cũng diễn bài mê muội và đắm đuối như thật.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 4)

    Dân gian thường hay gọi đó là kẻ ngộ chữ, hay nhẹ hơn, gọi là nghiện chữ. Cái bệnh nghiện chữ ấy đã khiến cho không ít kẻ sĩ nước nam ta từ cổ chí kim thân tàn ma dại.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 3)

    Mạnh Hoạt mê đọc sách. Những lúc mẹ đi làm đồng hoặc đi chợ, Hoạt ở nhà chúi đầu vào cái tủ sách to tướng của ông cha để lại mê mải đọc.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 2)

    Thời chiến tranh, nay sống mai chết, hôm nay còn ở ngoài Bắc, mai đã vào tít trong Nam. Hôm nay còn đang sống ngoay ngoảy, mai đi ngoài đường,..
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 1)

    Mạnh Hoạt, người xóm ngõ Ghen, Làng Ngọc. Một tay chơi nức tiếng vùng Kinh Bắc. Biết đủ ngón nghề cầm kỳ thi họa, đẹp giai, hát hay. Hắn lại biết làm cả thơ nữa...

  • Hoa gạo tháng ba (Phần cuối)

    Chiều nay, Giang cũng nói với nàng là hãy đợi. Ngồi bên Giang trên bến sông, nhìn nghiêng qua gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Giang, nàng đã thầm thốt lên trong lòng, Giang ơi, nếu anh yêu em đến thế, sao anh không mang em đi cùng ngay tức khắc. Nhưng Giang vẫn nói em hãy chờ anh, hãy chờ, hãy chờ. 
  • Hoa gạo tháng ba (Phần 2)

    Nhìn hai anh em ngồi câu, My đã định ra chơi cùng, nhưng My lại thấy ngại ngần rồi thôi. Ngày My còn bé, Tràng là người đầu tiên khai tâm cho My về chữ quốc ngữ. Mỗi khi My ghép được một từ, Tràng hay xoa đầu khen My giỏi. Hôm Tràng bị quan Tây bắt giải đi, My chạy sang nhà ông lang Khiết, khóc nức nở..
  • Hoa gạo tháng ba (Phần 1)

    Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
  • BUÔNG (phần tiếp theo của LONG SƠN TỨ TRUYỆN)

    (phần tiếp theo của LONG SƠN TỨ TRUYỆN)Cố trấn tĩnh, tôi lái xe về nhà đón vợ đưa sang bệnh viện cùng con gái. Ngồi ngoài phòng chờ mà tôi cảm thấy như ngồi trên một đống lửa hay là đang bị một đám gai nhọn vây kín quanh người...
  • LONG SƠN TỨ TRUYỆN

    Chả là trường tôi, thường hay cho sinh viên làm khoá luận và thi tốt nghiệp vào mùa hè. Những sinh viên thi không đỗ, nhà trường sẽ tổ chức thi lại vào mùa thu. 
  • Giỗ hậu (Phần 3)

    Chuyện Vũ chồng nàng chết bất đắc kỳ tử ngay khi đang giao hoan, gia đình nhà ông Đồ Lận đổ hết lỗi cho nàng. 
  • Giỗ hậu (Phần 2)

    Cả làng này, chưa thấy ai chiều con gái như ông Lư. Con ông đòi gì thì cho dù nửa đêm gà gáy ông cũng vùng dậy đi kiếm cho bằng được. 

VIDEO PHỎNG VẤN

VIDEO PHỎNG VẤN

  • MÃI MÃI TUỔI 17!

    Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...

    Lượt xem: 3
  • MỜI CÁC BẠN SÀI GÒN:

    MỜI CÁC BẠN SÀI GÒN: sáng mai 9h, tới Cà phê Ba Hiền, 54 Nguyễn Văn Công thưởng thức cà phê và chém gió cùng các tao nhân mặc khách về các vấn đề lịch sử Trần triều!
    Như đã hẹn, Trần mỗ tôi đã có mặt tại thành phố.
    Rất mong sáng mai được gặp mặt các bạn!
    Lượt xem: 69
  • NHÀ VĂN TRẦN THANH CẢNH KÝ TẶNG ĐỘC GIẢ

    Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng

    Lượt xem: 198
  • Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV

    Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...

    Lượt xem: 218

  • ĐÃ SĨ QUAN CÔNG AN LẠI ĐI VIẾT VĂN!

    Sáng nay qua Hồ Gươm ngồi cà phê với ông Trung tá công an, chuyên trách chống ma túy của quận Hoàn Kiếm. Vấn đề ở chỗ là ông này có vẻ như dẫm vào chân mình hay sao ấy: đang là sĩ quan công an phố cổ, lại đi cầm bút! 

    Lượt xem: 457
  • ĐỌC & SUY NGẪM VỀ ĐẠI VIỆT SỬ KÝ TOÀN THƯ.

    Dù ai thích hay không cũng phải thừa nhận, đây là bộ cổ sử có giá trị duy nhất của nước Việt còn đến ngày nay. Bởi thế, phàm những người dân yêu và muốn tìm hiểu lịch sử nước nhà, những trí thức yêu nước, những nhà chính trị thực thụ muốn làm gì đó cho đất nước, cho xã hội không thể không đọc bộ sử này!

    Vấn đề là, đọc, suy ngẫm và tiếp nhận như thế nào?
    Lượt xem: 106
  • ĐIỂM TRỪ CỦA QUY NHƠN

    Đó chính là cà phê! Không hiểu sao dù gần Tây Nguyên, thủ phủ cà phê quốc gia nhưng cà phê nơi đây khá dở. Tại quán có thương hiệu như Xưa & Nay, còn khá, đạt mức trung bình của Sài Gòn- Hà Nội. Dĩ nhiên không so sánh với Ban Mê làm gì cho buồn...

    Còn quán vỉa hè?
    Lượt xem: 77
  • DỌC THEO DÒNG SÔNG HUYỀN THOẠI LỊCH SỬ & VĂN HÓA: SÔNG ĐUỐNG- SÔNG THIÊN ĐỨC

    Đây là một dòng sông trong hệ thống sông Hồng- sông Thái Bình bồi đắp tưới tắm cho cả vùng đồng bằng Bắc Bộ, cái nôi của nền văn minh Việt. Nhưng sông Đuống chỉ dài khoảng 70 km, bắt đầu từ Ngã ba Dâu, điểm cuối là cửa Đại Than đổ vào Lục Đầu Giang. Con sông này chia bớt nước sông Hồng chuyển xuống sông Thái Bình đổ ra biển Đông...

    Lượt xem: 340

videotogif_2021.05.14_21.18.27
videotogif_2021.05.14_21.34.06
gif_20210514_210001
VIDEO CLIP

20211113_01351520211113_01371320211113_01364420211113_013744nhavantranthanhcanh20211031_22051320211113_01361920211113_15312320211113_15314020211113_01361920211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00553020211115_00552120211115_00545220211115_00543920211118_16004320211118_16003120211118_160018fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620211127_042028
nhavantranthanhcanh20211031_22051320211113_01361920211113_01360720211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01361920211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00543920211115_00561020211115_00554220211115_00552120211113_153123fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620211127_042028
20211113_014855box-011nhavantranthanhcnh5520211113_01361920211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00554220211115_00552120211115_00545220211115_005439fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620211127_042028
QR truy cập web
nguoikechuyenkinhbac.codeqr

 BẢN QUYỀN THUỘC VỀ NHÀ VĂN TRẦN THANH CẢNH. 

KHÔNG SAO CHÉP KHI CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.

 

Lên đầu trang