NĂM
Con đường phố thăm thẳm dài tới hơn bốn ki lô mét khiến cho khi xem toàn cảnh thành phố từ trên cao, trông như một cơ thể sống bị một thanh trường kiếm cắm vào tim. Vỡ tung tóe. Be bét, lở loét ra khắp xung quanh. Cái thành phố vốn nổi tiếng là nguồn cảm hứng của thơ ca nhạc họa hình như đang hấp hối.
Hai bên con đường mang hình lưỡi kiếm kia dày đặc những cao ốc thương mại. 20, 30, 50, 70 tầng…cao lên mãi. Đằng sau những building hào nhoáng đó, là những khu chung cư tầng cao không kém, sát sạt nhau. Những căn nhà đồng dạng và thô kệch, như sản phẩm được đúc ra từ một cỗ máy khổng lồ chứ không phải được xây cất dần lên từ bàn tay khối óc con người nữa. Những căn hộ một kiểu san sát nhau mà cửa sổ ngôi nhà này, thậm chí kế gần ngay cửa sổ của ngôi nhà bên kia. Cư dân buổi sáng mở cửa chào hỏi nhau véo von như ở thôn quê làng xóm thời chưa xa. Những người dân ở trong các căn hộ đó đi làm ở mọi nơi trong thành phố. Mỗi đầu buổi sáng họ túa xuống mặt đất như đàn kiến rời tổ. Tất bật nhào ra đường. Hối hả nhảy lên ô tô xe máy lao như thiêu thân cho kịp giờ làm việc. Nhưng họ nhanh chóng tuyệt vọng. Chỉ trong phút chốc con đường đã biến thành một dòng thác người xe kẹt cứng, chết dí, nhích từng mét dưới nắng Hè đổ lửa hoặc gió Bắc buốt mặt. Khét mù nồng nặc hơi khói xăng dầu. Bi kịch nhất là gặp phải hôm trời mưa to gió lớn lúc đầu giờ hoặc tan tầm, con đường bỗng chốc biến thành một dòng sông kì dị không bút mực nào tả xiết: nước chảy cuồn cuộn dưới chân, ô tô xe máy bập bềnh phó mặc cho nổi trôi số phận. Đèn xanh đỏ, đèn pha, đèn gầm, đèn xi nhan, đèn cấp báo nhấp nháy loạn xạ, còi hú, còi gắt inh ỏi, hòa cùng tiếng người rên rỉ, cáu gắt, than vãn, sửng cồ…Một dàn hợp xướng cuộc đời vô tiền khoáng hậu cất lên với những âm thanh không nhạc sĩ tài ba nào ký nổi. Thỉnh thoảng ông giời lại điểm thêm vài tiếng sét đùng đùng và những chớp nháy giật liên hồi kỳ trận cho thêm phần bi tráng. Ánh chớp lóe lên chiếu vào những gương mặt tuyệt vọng, mệt mỏi, lo âu, sợ hãi, phó mặc, vô cảm…tất cả cảm xúc đó trộn lẫn vào nhau, khiến cho phút chốc mặt cả dòng người thành như mặt ma. Sống đấy mà như chết rồi. Chết lâm sàng trong giây lát. Những lúc ấy đứng trên tầng cao của các căn nhà ven đường nhìn xuống, người ta tưởng đang thấy dòng sông mê trong huyền thoại về mười tám tầng địa ngục hiển hiện. Nơi Diêm Vương thường nổi cơn thịnh nộ ném phăng tất cả những kẻ tội đồ cho trôi vĩnh viễn về cõi vô cực…
Đại lộ ManZi, khu đô thị ManZi đã trở thành một nỗi ám ảnh của mọi cư dân thành phố. Và của cả người ngoài thành phố mỗi khi có dịp qua đây. Thế nhưng đi sâu vào phía sau nữa, người ta còn sửng sốt kinh hoàng hơn: hàng trăm ngôi chung cư cao tầng của tay đại gia trẻ đã và đang đua nhau mọc lên san sát, ngất nghểu, chen vai thích cánh đứng. Công trường thi công rộn rã suốt ngày đêm. Những khối bê tông sừng sững hiện ra hàng ngày như có phép thần. Ai nấy đều kinh hoàng: những ngôi nhà kia sẽ có bao gia đình đến ở, có bao nhiêu người sinh sống. Và hàng ngày sẽ có thêm bao nhân mạng lao xuống con đường khốn khổ chật ních kia để chen chúc nhau đi kiếm miếng ăn. Rồi hết giờ, lại mệt mỏi cáu gắt lần từng mét đường để trở về cái căn hộ bê tông tít trên tầng cao. Cái căn hộ mơ ước của cả đời sinh viên nghèo học hành khốn khổ; ra trường, xin việc, lấy vợ, ở thuê, làm lụng chắt bóp như con trâu nhai cỏ hàng chục năm trời mới có được kia. Ai cũng sợ, ai cũng hoảng hốt với tốc độ xây dựng nhanh như chớp giật của tay đại gia trẻ tuổi. Nhưng ai cũng hân hoan vui sướng tột độ khi mua được một căn hộ để làm tổ ấm cho riêng gia đình mình; nhưng rồi dần dần ai cũng cảm thấy có một điều gì không ổn quanh đây. Nhà nhiều quá, người nhiều quá. Không gian vẩn lên những người là người. Không khí trở nên oi nồng ngay cả những ngày mùa Đông giá rét. Ai cũng cảm thấy tức thở dù ở trên tầng cao vút. Ai cũng cảm thấy có một điều gì mơ hồ bất an cho chính họ và tương lai con cháu của họ. Họ cảm thấy bí bách như đang bị lạc trong một cánh rừng không lối thoát. Có vài người tỉnh táo trong số họ cho rằng, nguyên nhân sâu xa là do tay đại gia trẻ tuổi kia đã cố tình xây dựng quá nhiều nhà để bán lấy tiền. Những khối bê tông san sát vô cảm đã chiếm hết không gian sống của con người. Bởi con người ta vốn sinh ra từ thiên nhiên, sống với thiên nhiên, chết đi lại trở về với thiên nhiên. Đó là quy luật. Nay không còn thiên nhiên, chỉ toàn nhân tạo, khiến người ta bí bách ngạt thở. Và nay mai khi chết đi theo lẽ đời, họ về đâu khi từng tấc đất cũng đã bê tông hóa hết? Cũng có nhiều người trăn trở trước hiện thực đang diễn ra ào ào như vũ bão. Nhưng cũng không ai hiểu nổi tay đại gia trẻ kia xây dựng theo một quy chuẩn nào về đô thị, về an sinh xã hội, về kiến trúc cảnh quan. Và nhất là ai cho phép hắn làm nên những điều “kỳ vĩ” như vậy? Không ai hiểu nổi!
Việt Nam ta là một đất nước lạ lùng. Rất nhiều điều lạ lùng. Mà một trong những sự lạ lùng nhất là trong việc xây dựng, quản lý các đô thị hiện thời. Ở bất cứ một khu phố nào, mỗi khi có nhà ai định sửa chữa gì đó, chỉ cần mua một xe rùa cát đổ ở cửa, là đã có quản lý trật tự đô thị đến kiểm tra hạch sách giấy tờ ngay. Nhưng xây cả một tòa nhà lừng lững, cả một khu đô thị như một thành phố mênh mông thì hầu như chẳng thấy ai ngó ngàng đến. Mà rõ ràng, chỉ cần là những người dân bình thường, có nhận thức và kiến thức ở mức phổ thông họ đã nhận thấy tay đại gia trẻ tuổi kia đang xây dựng bố láo, làm sai toét, chống lại luật pháp và mọi bản quy hoạch của thành phố. Thế mà từ chính quyền đến các cơ quan chuyên môn quản lý, rồi hệ thống báo chí truyền thông vốn rất nổi tiếng với các “nhà báo đếm tầng”, tất cả im miệng câm như hến không một tiếng ọ ẹ cất lên. Những người thạo tin nói rằng, tay đại gia trẻ tuổi đã “bịt miệng” tất cả, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ ngành ngang đến ban dọc. Tất cả đã được bịt mồm. Bịt chặt chẽ bằng những phong bao, tệp, túi, cặp, thùng… chứa đầy những tờ giấy cotton màu xanh, in hình các ông tổng thống của một xứ xở xa xôi. Bịt bằng cái đó, mồm những kẻ có trách nhiệm như bị hàn bằng thép năm ly. Kín bưng. Chặt cứng. Tay đại gia trẻ tuổi đang rất đắc ý. Cả thành phố dưới tay hắn. Cả hệ thống này phải tuân phục ý chỉ của hắn. Vậy thì cớ gì hắn không sở hữu riêng, là người khai mở cái bông lan hồ điệp đỏ thắm ma mị kia?
Nghĩ là làm, như đã nói ở trên, đó là phẩm chất của các đại gia.
Bỏ qua lời cảnh báo của chị đẹp, là Mỉ chưa đến tuổi thành niên, nếu tự tiện đụng vào là thân tàn ma dại, tiêu tán sự nghiệp. Tay đại gia trẻ tuổi đặt số tiền gấp mười lần mọi khi, đề nghị chị đẹp cho hắn hưởng hương hoa Mỉ thêm một lần nữa. Nể hắn đang là “tay to” nhất thành nhất nước, chị đẹp đồng ý. Và đây là sai lầm chết người của chị đẹp khi phá bỏ nguyên tắc, mỗi tay chơi dù nhiều tiền đến đâu cũng chỉ có một lần duy nhất được chiêm ngưỡng bông lan hồ điệp đẹp mê ly, thưởng thức thứ nước cam lồ thần thánh kia.
Hôm đó, tay đại gia trẻ tuổi đem theo rất nhiều quân bay ém sẵn trong các tầng bên dưới. Trước đó hắn đã dùng tiền mua chuộc bọn bảo vệ. Rồi đánh thuốc mê cho đám nhân viên xung quanh cùng ba cô gái trong phòng. Nghe tín hiệu, bọn quân bay đông đảo của tay đại gia trẻ tuổi, lao lên tầng bảy kín đáo đem Mỉ từ phòng hoàng đế, xuống xe ô tô, chạy vòng vèo ngang dọc khắp thành phố để nghi binh cắt đuôi nếu có kẻ theo dõi, rồi thình lình ngoặt về ngay khu đô thị đằng sau phố ManZi. Đưa Mỉ lên thẳng căn hộ nằm trong một khu rừng nhà. Khi mà thuốc mê chưa tan, cô sơn nữ vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, tưởng như mình vẫn đang trong ca chiều khách, bỗng cảm giác nhói đau dưới phần hạ thể khiến Mỉ tỉnh hẳn. Tay đại gia trẻ tuổi ghì xiết chặt không cho Mỉ vùng vẫy chạy trốn, vừa thì thầm vào tai: “Đừng sợ. Ta mê em. Cứ ngoan ngoãn chiều ta, muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho!”
Nhưng Mỉ hoàn toàn không có ý định cưỡng lại tay đại gia. Sau cái cảm giác nhói đau đầu tiên như một vết đứt tay khi thái rau hay gai cào khi đi làm nương, đại loại thế. Mỉ thấy trong sâu thẳm người mình trào lên một cảm giác lạ lùng. Tê mê. Thỏa mãn. Mỉ cong thân thể non tơ tuyệt mĩ của mình lên hưởng ứng. Hòa vào nhịp dập dồn kịch liệt của gã đàn ông đang chiếm hữu mình. Tay đại gia trẻ vô cùng phấn khích, hắn rú lên như chó sói hóng trăng trong một cơn cực cảm bùng nổ tưng bừng…
Đánh giá
Mục lục bài viết
Con đường phố thăm thẳm dài tới hơn bốn ki lô mét khiến cho khi xem toàn cảnh thành phố từ trên cao, trông như một cơ thể sống bị một thanh trường kiếm cắm vào tim. Vỡ tung tóe. Be bét, lở loét ra khắp xung quanh. Cái thành phố vốn nổi tiếng là nguồn cảm hứng của thơ ca nhạc họa hình như đang hấp hối.
Người gửi / điện thoại
Củ gừng là thân rễ của cây gừng, có tên khoa học Zingiber Officinale, họ Gừng: Zingiberaceae. Gừng là loại cây đã được dân ta trồng rất phổ biến từ xa xưa để làm thuốc và gia vị trong nấu ăn.
Còn thực ra, với hàng ngàn loại thuốc đang sử dụng trong ngành y tế nước ta thì cái nguy cơ xảy ra nhầm thuốc là rất lớn nếu nhãng ý đi. Thế cho nên nhân lực ngành y tế luôn được đào tạo rất kỹ lưỡng. Và đặc biệt coi trọng việc thực hành.
Sở dĩ phải đặt tít bài như trên là do có tình hình ở nước ta nay, các cơ quan đoàn thể hội nhóm bạn bè, chỗ nào cũng hở ra liên hoan đánh chén rượu chè. Rồi các dịp lễ tết dương lịch, nguyên đán, ngày nghỉ… thôi rồi là các bàn nhậu bày ra.
Mỹ nhân làng Ngọc 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Chuyện bên kè đá - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...