SÁU
“Hắn là người đàn ông thực sự đầu tiên của đời em.”, tiếng rền rĩ âm u như thực như mơ vẫn cứ rót đều vào tai Sơn. Không muốn nghe cũng phải nghe. Trong đêm khuya thanh vắng, một mình ngồi ở ngay cửa gara xe, dựa lưng vào cái cột bê tông to tướng, tay Sơn đội trưởng bảo vệ mặc nhiên nghĩ mình đang mê. Một cơn mê hoang đường kỳ dị, không có thực…
“Mấy tháng ròng, hầu như mỗi ngày phải tiếp một khách VIP của chị đẹp trong phòng hoàng đế, khiến em sắp phát điên. Không phải điên vì bị giày vò. Mà điên vì bị kích thích cao độ. Lần đầu tiên nằm ngửa cho bọn đàn ông ngắm nghía, vuốt ve, rồi làm đủ trò bên ngoài em hơi sợ, dù đã được tập qua. Nhưng chỉ lúc sau, miệng lưỡi điêu luyện của những kẻ ăn chơi sành sỏi kia đã khiến cho thân thể thiếu nữ non tơ của em rùng rùng chuyển động. Cả người em rực lên màu của bông lan hồ điệp. Đỏ hồng. Nóng hổi. Họ càng âu yếm vuốt ve, càng khiến em bị kích thích dữ dội. Con nước về tràn trề như suối mùa lũ, khiến cho bọn họ mê mẩn tâm thần, úp mặt rúc đầu vào mà rên rỉ sung sướng thỏa mãn. Bản thể em cũng là một người con gái mạnh khỏe, dân tộc em chỉ mười ba đã bị “bắt vợ” đem về nhà chồng, mười lăm tuổi là đã sinh con đầu lòng. Mà em cũng sắp mười sáu rồi. Nhưng em vẫn còn trinh. Chị đẹp nói, chỉ cho bọn chúng nó ngắm, cho cả lũ chết thèm đi. Rồi đến năm em mười tám tuổi sẽ đấu giá bán trinh cho kẻ nào trả cao nhất, lấy một món lớn rồi đi làm nghề như ba chị cùng phòng.
Em thực sự không biết trinh tiết hay màng trinh là cái thứ gì. Ba chị cùng phòng nói, nó là cái màng mong mỏng chắn ngay bên ngoài của chị em mình, khi người đàn ông đưa của họ vào của chị em mình trong cai sự “trai gái” lần đầu tiên, cái màng ấy sẽ rách ra, hơi đau. Thế thôi. Từ lần sau trở đi là tha hồ mà hưởng thụ cái sự sung sướng. Ra cái sự trinh tiết là vậy. Thực sự sau vài lần bọn đàn ông vuốt ve hôn hít, con bướm của em lớn bừng lên, nở nang ra khiến cho bọn chúng càng mê muội thèm khát. Trong thân thể em cũng có sự thay đổi nhiều lắm. Em bắt đầu cảm thấy thèm có một người đàn ông làm cho mình được hưởng cái cảm giác là đàn bà thực sự. Như ba chị cùng phòng vẫn ngày ngày hưởng thụ. Các chị ấy bảo, suy cho cùng cái nghề của chị em mình cũng hay, vừa sướng vừa lắm tiền. Khôn ngoan biết giữ gìn tích cóp chỉ cần làm mươi năm, nhàn nhã cả đời. Nên em cũng muốn phá béng cái màng trinh kia đi, mà hưởng thụ và làm nghề như ba chị cho sướng đời. Chứ nhiều đêm về, em đã có những giấc mơ ướt át không thể tả nổi. Nó khiến cho toàn thân em bừng bừng co giật, hạ thể nóng rực; thèm muốn có cái gì đó cứng rắn nóng hổi cọ vào, thúc thật mạnh, phá tung hoành hết ra cho thoải mái! Cơ mà nghe chị đẹp nói để bán được món tiền to, em cũng cố nhịn. Chứ mỗi khi bị bọn đàn ông chiêu trò kích thích, em thực sự cũng mê man nổ tung ra rồi. Lại còn phải chứng kiến cái cảnh ba chị cùng phòng, lúc cao trào vật ngửa người đàn ông ra mà ngồi lên mặt lên thân. Lúc lại đầu xuôi đuôi ngược quấn riết vào nhau. Có lúc nằm sóng sượt tanh bành hay cong mông cho người ta chơi trò “đóng” lần lượt. Rồi cùng nhau gào lên như chó dại lên cơn. Em phải vùng chạy vào nhà tắm, ngâm mình trong nước lạnh cho hạ hỏa ngọn lửa trong người cũng đang rừng rực bốc lên muốn thiêu em thành tro than…
Nên đến khi tay đại gia trẻ tuổi bắt em đi, không cần đên thuốc mê thì em cũng mặc kệ. Buông xuôi. Em cũng sắp không chịu đựng nổi cái trò chơi quái dị trong phòng hoàng đế nữa rồi. Em mặc cho tay đại gia trẻ tuổi muốn làm gì thì làm. Mà thực sự, em cũng muốn được thỏa mãn, hức hức hức…”
Mỗi ca trực từ lúc khoảng nửa đêm về sáng, tay Sơn lại dựa lưng vào cái cột nhà, gà gật nghe câu chuyện nỉ non âm u vọng về từ một cõi xa xăm nào đó. Một đêm thì còn bảo là mê ngủ. Nhưng nhiều đêm như thế, cứ chợp mắt dựa lưng vào cột là cái giọng âm u kia lại cất lên, rót vào tai. Cái giọng ấy như có ma lực khiến cho Sơn muốn dậy, muốn vùng ra khỏi cơn mê cũng không nổi. Chỉ khi nào có người về muộn đi sớm đánh tiếng, mới kéo hắn khỏi cái cơn mơ kì dị đó. Hắn âm thầm suy nghĩ và tìm hiểu. Ở cách đó không xa, có một cái trung tâm ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố thật. Nhưng dịp gần đây, hầu như đã đóng cửa với người Việt. Hình như giờ đây họ chỉ tiếp khách quốc tế. Đã vài lần Sơn đến cái “ngã ba sung sướng” nổi tiếng của thành phố nhìn vào tòa nhà có dòng chữ SUPER SUNDAY. Dù không thạo tiếng Anh, nhưng vì mê bóng đá nên Sơn cũng biết đó là chỉ những trận cầu đinh diễn ra vào ngày chủ nhật tận bên Anh quốc, có truyền trực tiếp về Việt Nam. Một ngày chủ nhật siêu giải trí, siêu thư giãn của dân họ. Sơn đứng ngoài nhìn vào, cố tìm mối liên hệ giữa những trận bóng đá đỉnh cao tận bên nước Anh xa xôi, với cái trung tâm SS lừng lẫy tiếng tăm này có gì liên hệ không. Có lẽ cùng là những sự giải trí đỉnh cao. Chỉ khác bên nước Anh tư bản giãy chết kia là cho số đông dân chúng, còn trung tâm SS bên này chỉ để dành cho những kẻ nhiều tiền. Thậm chí là thừa tiền đang thiếu chỗ tiêu bớt. Tay Sơn đứng nhìn vào mãi, chẳng thấy gì. Chỉ thấy đèn xanh đỏ nhấp nháy và những biển hiệu sáng lòe hợm hĩnh. Hắn về tòa nhà GSK lấy búa thử gõ khắp xung quanh cây cột bê tông khổng lồ, rồi lấy đèn pin cực sáng săm soi kỹ từng milimet; lại mượn thằng bạn kỹ sư giám sát công trình cả máy siêu âm kiểm tra chất lượng bê tông, xem liệu có cái con chip hay một cái máy móc siêu nhỏ nào gắn lẫn trong đó không. Nhưng tuyệt không có gì. Tất cả chỉ là một khối bê tông cốt sắt đặc quánh lạnh lẽo vô tri. Không có lẽ những câu chuyện hàng đêm lại là do Sơn mơ ngủ mà ra. Nhưng rồi vẫn thế, cứ đêm nào trực, từ cây cột của căn nhà chung cư cao tầng lạnh lẽo, hễ Sơn dựa vào cho đỡ mỏi là lại nghe được cái giọng đó. Âm âm, u u như mơ như thực, như có như không. Có đêm Sơn thực sự mệt mỏi, không muốn nghe câu chuyện quái dị kia nữa; muốn ngủ một chút cho đỡ mệt bèn lấy tai nghe điện thoại, cắm vào nghe nhạc. Hắn muốn được nghỉ ngơi. Việc đi trực đêm bảo vệ tòa nhà là công việc chính của hắn, nhưng thực ra hắn còn tranh thủ làm thêm mấy việc ban ngày khác nữa. Sống đời dân nghèo thành thị thời buổi này thật khó khăn, cơm áo gạo tiền nuôi con ăn học là một gánh nặng khổng lồ đè con người ta bẹp dí, gằm mặt xuống đất. Mỗi lần đến ca trực đêm tại gara tòa nhà là Sơn hay ngồi dựa lưng vào cây cột đó, nhìn thẳng ra cửa, lim dim mắt nửa ngủ nửa thức. Mỗi khi thoáng có cư dân nào về muộn hay đi sớm gửi xe lấy xe, lại mở mắt ra soi xét kiểm tra ngay xem có phải người của tòa nhà không, có kẻ gian trà trộn vào không. Đêm đó Sơn muốn chợp mắt thư giãn. Nhưng chỉ vừa thiếp đi một xíu, là cái giọng âm âm u u kia lại nổi lên. Thì thầm. Mà vẫn rõ ràng như rót vào tai. Tiếng nhạc tự nhiên lùi xa mơ hồ rồi im bặt, chỉ còn giọng nức nở của nàng thiếu nữ…
“Ngay trong đêm đó, tay đại gia trẻ tuổi hắn không chỉ chiếm đoạt em một lần. Nếu chỉ là một lần thôi, thì em đã thỏa mãn và hạnh phúc lắm. Em sẽ tình nguyện làm người của hắn, danh phận không quan trọng, coi như hắn đã bắt được em về làm vợ như phong tục trên núi quê em. Nhưng cả đêm đó, cả ngày hôm sau, và những ngày sau nữa…hắn ở tịt trong căn hộ ấy cùng với em, không ra ngoài. Hắn thậm chí không cho em mặc quần áo kể cả lúc ăn cơm. Hắn đè em ra cả ngày lẫn đêm, bất cứ lúc nào. Em không hiểu sao hắn lại khỏe thế. Cái phần đàn ông to lớn của hắn cứ thẳng căng cứng ngắc. Hắn thúc em những cú chí tử. Làm cho thân thể em đau nhức, rát bỏng. Em khiếp hãi đến tột độ.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, nhân lúc hắn vào phòng vệ sinh, em vơ nhanh mỗi cái áo mặc trong phòng, choàng lên người rồi mở cửa chạy thốc ra ngoài hành lang. Em bấm thang máy xuống tầng 1, chạy tuốt sang phía những ngôi nhà san sát. Em cứ chạy mà chẳng biết đi đâu. Chỉ cố chạy thục mạng cho xa khỏi tên quỷ dâm dục kia. Em lạc vào một ngôi nhà cao tầng đang xây dựng, chạy theo cầu thang bộ lên trên, chẳng biết đến tầng thứ bao nhiêu thì mệt quá, gục xuống hành lang xỉu đi.
Lúc em tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn hộ chưa hoàn thiện, xung quanh là ngổn ngang chăn gối quần áo, nồi niêu. Có lẽ đó là nơi của cánh thợ đang ở tạm để xây dựng khu nhà này. Đúng vậy. Họ hỏi em từ đâu đến sao lại như thế này. Ý họ là sao em lại gần như trần truồng, chỉ có mỗi cái áo khoác ngoài vậy. Em không biết nói sao, chỉ ôm mặt khóc. Họ cho em uống nước rồi bảo cứ nghỉ ngơi đi, tỉnh táo lại tính sau. Họ đi làm, em nằm lại trong căn hộ đó ngủ thiếp đi. Em ngủ như chưa bao giờ được ngủ, bởi trong mấy ngày đêm bị tay đại gia trẻ tuổi kia bắt cóc về căn hộ, hắn hầu như không cho em ngủ. Hắn vần vò em suốt đêm ngày. Cho đến lúc em cảm thấy tức thở, lờ mờ tỉnh dậy, thấy có một thân thể đàn ông nồng nặc hơi rượu đang đè lên người mình. Bảy tay công nhân trẻ chưa vợ, không có người yêu, xa quê về thành phố làm thợ. Họ đi làm cả ngày, tối về nấu ăn mua rượu uống cùng nhau giải sầu. Toàn trẻ trai sung sức. Em thì ngủ say quá, say đến nỗi có mỗi cái áo choàng mặc trong nhà cũng hớ hênh tuột ra, phô bày hết cả những gì mình có. Những cái đàn bà của em dù vừa bị tên đại gia trẻ tuổi vầy vò mấy ngày làm cho bấy bá nát nhàu, nhưng dưới con mắt của những tên trẻ trai đang khát tình kia, vẫn cực hấp dẫn, kích thích cao độ. Lại có cả ma men dẫn lối đưa đường nữa, mấy tên công nhân trẻ tuổi vừa uống rượu vừa bàn nhau; chúng nhận định rằng em là “bò lạc” bên trung tâm SS chạy sang, tội gì không “chén” đêm nay cho thỏa rồi sáng mai hẵng sang gọi chủ nó đón về. Hàng ngon trờ trờ trước mắt, lại miễn phí ngu gì mà không biết xơi? Lương công nhân xây dựng của chúng có tích cóp cả năm cũng không đủ để vào trung tâm SS làm một chầu mát xa tới bến. Thế là…
Cái cảm giác đau rát vùng hạ thể dội lên khiến em sợ hãi tột độ, gào lên. Tên công nhân trẻ say rượu vơ vội cái áo nhét bịt mồm em lại không cho kêu. Cái áo phông đẫm mồ hôi bốc mùi khiến em muốn ngạt thở. Hắn đè ghì chặt nghiến. Em không còn sức để mà giẫy đạp nữa, nằm bất động nước mắt ứa ra chan chứa. Hắn hùng hục làm, cuống cuồng dày vò rồi phóng loạn xạ vào trong người em xong lăn ra thở dốc. Trong bóng tối của căn phòng chưa hoàn thiện không có cả điện đóm, em lần mò cố định thần, gỡ cái áo ra khỏi miệng thì, một thân thể đàn ông rắn như sắt khác đã lại đè ụp lên người. Phần hạ thể em lại đau đớn chói gắt lên khi bị một cái dùi nung đỏ nóng bỏng xiên vào vùi dập không thương tiếc…
Bảy con quỷ dâm dục ấy thay nhau cưỡng hiếp em cả đêm. Mới đầu em còn cảm thấy đau đớn. Đến một lúc em hoàn toàn vô cảm. Không đau đớn xót xa khóc lóc gì nữa. Em trơ ra, kệ họ muốn làm gì thì làm. Mà bọn họ, những con quỷ trẻ trên dưới hai mươi, hầu như không biết mệt là gì. Chúng cứ uống rượu và thay nhau hành hạ em cả đêm. Chúng bảo nhau, lâu không được cái nào, nay cứ làm cho đã, bắn cho hết “đạn”! Nhưng em là một cô gái trẻ, em mời mười lăm tuổi ba tháng hai ngày, em làm sao chịu đựng nổi mấy thằng đàn ông dâm dục khát tình hành hạ. Mà nào chúng có biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu. Từ thằng đại gia trẻ tuổi cho đến lũ thanh niên đang điên tình này. Chúng nhìn thấy thân thể lõa lồ của em là lên cơn động dục như lũ sói điên. Chúng nhảy bổ vào cắn xé cho thỏa cơn khát tình, bất cần biết em đau đớn thế nào, yếu lả ra sao. Đến đêm về sáng, em ngất đi, người lạnh ngắt. Em không biết gì nữa. Em thấy mình phiêu diêu, bay lang thang giữa những căn nhà bê tông lạnh ngắt, nhôm kính sáng lòa. Em cứ bay lang thang trong đó mà không tìm được đường ra. Em muốn về núi quê em mà không biết đường nào. Có một thứ gì đó lạnh lẽo, nặng nề, âm u, thô nhám cứ đè nặng, níu chặt lấy em. Kéo xuống không cho em bay đi. Em vĩnh viễn bị giam cầm trong khối bê tông khổng lồ này rồi…”
Đánh giá
Mục lục bài viết
“Hắn là người đàn ông thực sự đầu tiên của đời em.”, tiếng rền rĩ âm u như thực như mơ vẫn cứ rót đều vào tai Sơn. Không muốn nghe cũng phải nghe. Trong đêm khuya thanh vắng, một mình ngồi ở ngay cửa gara xe, dựa lưng vào cái cột bê tông to tướng, tay Sơn đội trưởng bảo vệ mặc nhiên nghĩ mình đang mê. Một cơn mê hoang đường kỳ dị, không có thực…
Người gửi / điện thoại
Thế nhưng ở bên Mỹ họ coi thực phẩm chức năng là gì? Họ coi như là thực phẩm bình thường thôi. Chả có gì đặc biệt hết. Cục quản lý dược phẩm và thực phẩm liên bang FDA hầu như không quan tâm kiểm soát việc sản xuất của các công ty thực phẩm.
Nhưng kháng sinh dòng nào thì cũng phải đảm bảo nguyên tắc: nó có tác dụng tiêu diệt hoặc kìm hãm không cho vi khuẩn gây bệnh phát triển trong cơ thể con người.
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 3 (Hết) - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...