Lâu lắm Vịnh không xem ti vi. Chiều nay, lúc đang ngồi uống bia hơi ở Tăng Bạt Hổ, nhận được tin nhắn của thằng bạn đồng môn, đang làm ở Đài truyền hình “tối nay, lúc chín giờ, mở kênh Mười Ba-Y, xem người thân của mày chém gió nhé!”.
Vịnh vốn ghét xem ti vi, đặc biệt là chương trình “Người tài lập nghiệp”của kênh 13-Y, một thời được coi là “hot” của nhà đài này. Đầu tiên thì cái kênh này cũng đưa được một số nhân vật rất đáng ngưỡng mộ, rất tài năng và phong cách, rất sự nghiệp và thành công… nói tóm lại, rất đáng lên sóng. Thế là số người xem chương trình vọt lên cao ngất ngưởng, quảng cáo đổ về ầm ầm, toàn giờ vàng, tiền vàng… Thế nhưng, nước Việt ta, nền kinh tế còn bé tí, còn mấy tay gọi là “doanh nhân” mới như thằng trẻ con lớp một đang tập đánh vần so với mấy tay tài phiệt thế giới đang ở trình độ giáo sư, thì lấy đâu ra lắm “Người tài lập nghiệp” thế? Nhưng mà chương trình đang” hot” thì dừng làm sao? Tiền nhiều thế… Mấy tay nhà đài liền áp dụng ngón nghề của thời xưa “xây dựng điển hình”! Khổ nỗi, cứ điển hình nào vừa lên sóng “chém gió” vỡ màn hình hôm trước, vài hôm sau đã thấy báo Công An đăng ở mục vụ án lừa đảo để bà con cả nước rút kinh nghiệm! Nhưng mà hợp đồng quảng cáo ký rồi, không đẻ ra chương trình để phát sóng thì vỡ nợ à?! Thế nên, mấy năm nay, Vịnh không thèm xem cái kênh 13 -Y vô vị ấy nữa, mà Vịnh cũng chán luôn cả cái phương tiện giải trí thông dụng nhất của thời đại rồi, Vịnh quay sang đọc sách và lướt nét…
Nhưng từ lúc nhận tin nhắn, Vịnh cứ lăn tăn mãi, mình làm quái gì có bạn bè thân thiết hay người nhà là người nổi tiếng mà lên ti vi nhỉ, nghĩ mãi chả ra… Thế là chín giờ tối, Vịnh bật ti vi lên xem… Ôi trời, nàng Yến! Người cũ của ba mươi năm trước. Nàng khác xưa nhiều lắm, nhưng đôi mắt của nàng thì hầu như không thay đổi nên Vịnh nhận ra ngay mà chưa cần phải nghe người dẫn chương trình giới thiệu thân thế sự nghiệp… Một đôi mắt như biết nói, đẹp tuyệt vời, to, sâu thẳm, long lanh ướt, đã thế lại được một hàng mi dài, đen rợp, cong vuốt tự nhiên tô điểm…
Khi nhìn thấy Yến đến làm thuê ở khu lò gạch của nhà mình năm cô nàng mới có 15 tuổi, Vịnh thấy mình như đang đi trên đường bỗng bước hụt xuống một cái hố sâu! Trời ơi, sao gái làng Ngọc lại có đứa xinh thế, xinh theo kiểu thị thành mới lạ chứ, mảnh mai, mềm mại… Yến là con gái út của gia đình ông Vệ, một gia đình nông dân đông con nghèo kiết xác ở cuối làng. Năm ngoái, cô nàng vừa học hết cấp hai, nhưng nhà cũng chả có tiền cho học tiếp nên ở nhà theo chúng bạn đi làm thuê kiếm tiền. Lúc Yến đến nhận tiền công nhật cuối ngày do Vịnh, năm ấy vừa mười bảy, tốt nghiệp phổ thông xong, đang chờ kết quả thi đại học ra giúp nhà mấy việc sổ sách, chân tay Vịnh luống cuống, mãi chả đếm được tiền đưa cho Yến. Cái con bé ấy, mới tí tuổi đầu mà tinh quái, nó còn trêu Vịnh thêm: “Cậu tú ơi cậu tú, cậu mà tính sai tiền công cho em là em bắt đền cậu đấy, em ở đây với cậu!”.
Nhưng mà Vịnh không phải tay vừa, hồi đi học Vịnh cũng đọc khá nhiều tiểu thuyết diễm tình nên, về lý thuyết mà nói, Vịnh biết cần phải làm gì để “cưa đổ” một cô gái. Thế là, một số ngón học trong sách vở và một số ngón do bọn bạn nam sinh truyền tai nhau được Vịnh bỏ ra thực thi, tỷ như có hôm Vịnh gói tiền công cho Yến bằng tờ giấy có chép bài thơ: “Hôm nay trời nhẹ lên cao/ tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn!...” .
Một tuần sau, nhân lúc Yến đang đóng gạch phơi ngoài sân, Vịnh ra ngồi bên cạnh, lấy cái que tre vạch lên hòn gạch ướt dòng chữ “Anh yêu Em!” và bảo Yến “Em cho vào lò nung, khi nào ra lò chúng mình lấy ra làm minh chứng cho tình yêu của anh nhé!”.
Thế là tối hôm đó, và những tối sau nữa, tại bãi sông, bên bụi cỏ mía de thơm nức, một cuộc tình “kinh điển” giữa một nàng làm thuê xinh đẹp và một công tử con nhà chủ đã diễn ra, với đầy đủ mọi sắc thái như trong các tiểu thuyết diễm tình mô tả: có thề thốt yêu đương, có hứa hẹn, có dâng hiến và, thỉnh thoảng, lúc chia tay khi rạng sáng, có thêm cả mấy giọt nước mắt…
ở đầu Làng Ngọc có một cái giếng khơi, thành xây cao, cuốn tròn, xung quanh lát gạch sạch sẽ, một cái bậc thềm được bó vỉa cẩn thận để lấy chỗ cho dân làng xuống múc nước; ở bậc cuối, chỗ tiếp giáp với nước, không hiểu sao lại có một tảng đá xanh to hình cái lá nho, giữa có một cái khe nhỏ… Đấy là nguồn cơn cho lời đồn khắp vùng Kinh Bắc là gái làng Ngọc đẹp mà lẳng! Lẳng kinh người! Nhưng người ta cũng kháo nhau là, nước giếng làng ấy ngọt lắm nên gái làng Ngọc đã xinh, da trắng mọng mà giọng hát lại hay, mỗi dịp xuân về, các làng đua nhau mở hội, làng nào cũng chỉ mong được đón gái làng Ngọc về hát giao duyên… Trai cả vùng chỉ mong được làm rể làng Ngọc, lẳng cũng mặc kệ! Cũng lạ… Yến hát quan họ hay lắm, mỗi khi giải lao, mọi người cùng làm hay bảo Yến hát cho vui. Khi giọng cô cất lên “Đêm ư hôm qua mình em nhớ bạn lình tinh a lính tình tinh, này a có a em buồn…” Vịnh thấy tim mình như thắt lại. Người gì mà ướt át đến thế thì thôi, mới đêm qua còn quấn nhau đến rạng sáng ngoài bãi sông, lúc chia tay, đêm nào cũng vậy, nàng vẫn cứ rực lên “chiều em tí nữa”…”em chỉ muốn có anh cả đêm trong mình”… thế mà, mới nửa buổi sáng, chưa kịp ra cho nàng nhìn, đã “…em buồn về ai, em nhớ về nỗi anh hai…” bằng cái giọng trong vắt, lả lướt… Mà đôi mắt đen sâu thẳm của nàng ngóng về phía phòng Vịnh ngồi, như muốn tràn ra một biển nước… Để rồi, buổi tối, chỉ kịp ăn vội vài bát cơm là hai đứa lại chạy tọt ra bãi sông, bên bụi cỏ mía de…
Việc một đôi trẻ có tình ý với nhau ở làng Ngọc là một việc hết sức bình thường, ít người để ý. Làng này, từ thời thượng cổ đến nay đã nổi tiếng là huê tình. Nhưng nay là thời mới rồi nên một đôi gái mười năm, trai mười bảy dắt nhau đến trình bày với cả hai nhà là”Chúng con yêu nhau quá mất rồi, cho chúng con về ở với nhau không thì chúng con chết mất!” thành ra cũng là một sự ầm ĩ. Thật ra thì hai nhà cũng chả có ý định ngăn cản tình yêu đôi lứa, cũng chỉ khuyên răn bảo ban rằng “Thôi thì có yêu nhau cũng cố nhịn, cơm không ăn thì gạo còn đấy, đợi vài năm, đủ tuổi đăng kí kết hôn, công việc học hành đàng hoàng rồi cưới chưa muộn…”. Nhưng lý trí của hai trẻ non say tình thì không được tỉnh táo như các bậc phụ huynh, “thuyết phục” hai nhà cho về ở với nhau mãi không được, lại bị ảnh hưởng của mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình đang thịnh hành trong giới trẻ lúc đó, cả hai suy diễn là “tình yêu bị ngăn trở”… Một đêm, hai trẻ trốn nhà ra bãi sông ôm nhau, hôn nhau, cho nhau… chán chê rồi lại ôm nhau khóc lóc than thở “đêm ngắn ngày dài!”, thôi thì sống cũng như thừa… Trong cơn phấn khích cao độ của sóng tình trào dâng, cả hai cùng quấn mình vào cái chạc trâu, ôm nhau nhảy xuống giếng làng, những định chết cùng nhau để được ở bên nhau mãi mãi… Cái giếng khơi đầu làng khá rộng nhưng nông, khi cả hai nhảy xuống, nước không ngập quá đầu, chỉ lấp xấp mang tai nên không chết được mà lại xảy ra một tình huống bi hài là, do đã quấn chặt nhau, nên cả hai cứ lục đục, bập bềnh dưới giếng, muốn chìm hẳn cũng không được, uống no nước rồi, đâm sợ, muốn lên bờ cũng không xong… May, đến rạng sáng, có bà đàn bà góa đầu Xóm Đình, không ngủ được, ra gánh nước sớm, nhìn thấy, hô hoán mọi người ra lôi vào… Chỉ khổ cho hai gia đình, bị làng phạt vạ, bắt phải vét sạch lại giếng làng cho khỏi ô uế, vì, chúng dám cởi truồng ôm nhau nhảy xuống! Rồi lại phải làm lễ tạ ở đền Bà Chúa Giếng ngay đấy mới yên…
Sau vụ đấy một tuần thì Vịnh có giấy gọi đi học đại học, ngoài Hà Nội, Vịnh vốn học giỏi nhất làng. Học xong, Vịnh làm việc, lấy vợ, sinh con ở Hà Nội ít khi về quê, mà có về cũng chỉ chớp nhoáng đảo nhoàng là đi luôn.
Yến thì vẫn ở quê, nàng mới học hết lớp bảy nên đành ở nhà. Nhưng cũng lạ là sau cái vụ tự tử hụt, tuy Yến và Vịnh, có lẽ là đôi duy nhất trong làng được dầm mình trong cái giếng thiêng nổi tiếng là có nguồn nước huê tình ấy, thế mà, sau đó cả hai, tự nhiên cứ như người tỉnh ngủ… Dân làng thì lâu lâu cũng quên dần, họ còn lo làm lo ăn, hơi đâu mà quan tâm đến lũ rửng mỡ ấy, chỉ có bọn con trai, nhất là mấy thằng đã nhảy xuống lôi đôi ấy lên, kháo nhau là “Hàng họ của con ấy đẹp mê ly, chỗ nào ra chỗ nấy! Thế mà nhỡ chẳng may chết thật thì có phí của giời không cơ chứ!”. Lấy cớ an ủi động viên em nó chả việc gì phải chết, trai làng kháo nhau tấp nập hàng đêm đến nhà em Yến chơi… Cũng lạ, chỉ sau một tuần nằm bẹp ở nhà, nghe tin bạn bè đến nói Vịnh đã ra Hà nội nhập trường mà chả buồn đến chào một tiếng, Yến vùng dậy ngay, khỏe mạnh như không… Yến thấy mấy đứa bạn gái đến chơi nói phải: “Đời còn dài, giai còn nhiều!” việc gì mà phải chết! Không có thằng này thì sẽ có thằng khác, còn khối thằng đẹp trai, khỏe mạnh, hát hay, biết chiều chuộng… đời vẫn vui!
Không hiểu sao, từ độ đó trở đi, nhìn trai nào Yến cũng thấy hay hay, cũng “cho” được ! Yến tự nhiên trở thành”gái” hồi nào không hay, có điều, cô nàng vẫn đẹp, vẫn hát hay, thế mới lạ! Bố mẹ và anh em trong nhà chả ai dám tham gia ý kiến gì, chỉ sợ nói ra nói vào nhiều nó chạy ra sông nhảy xuống thì trời cứu! Nhưng cứ thế thì chả có thằng thanh niên nào ở vùng này dám đưa Yến về làm vợ.
Thật ra, sau vụ ôm nhau nhảy xuống giếng làng, Vịnh cũng không cạn tình đến mức khi đi học đại học không cả muốn đến chào Yến một tiếng và nói với nhau vài lời cho phải phép. Nhưng, ngặt một nỗi là, sau sự việc đó, giữa hai nhà xảy ra chiến tranh dữ dội! Nhà nọ đổ lỗi cho nhà kia, lời qua tiếng lại, có lúc căng thẳng đến độ suýt dùng dao búa! Thế là hai gia đình cùng thề từ mặt nhau! Nhà Vịnh sai người kèm chặt cậu quí tử, lại huy động anh em bạn bè khuyên bảo “lời hay lẽ thiệt”. Khi Vịnh có giấy gọi đại học liền đưa thẳng ra Hà Nội, ở luôn nhà người quen, không cho về quê nữa. Nhưng những tin tức về cuộc sống phóng túng của Yến ở làng chả hiểu sao đều dội vào tai Vịnh hết! Vịnh thấy tức trong ngực… Hàng đêm, trái tim Vịnh nhói buốt khi tưởng tượng ra cảnh tấm thân đẹp đẽ thơm tho của Yến, một thời đã là tất cả tình yêu của mình, nay đang lăn lóc hết từ tay thằng này sang lòng thằng khác… Vịnh đau đớn lắm, nhưng Vịnh cũng hèn nhát và an phận, hình như bao nhiêu khí phách của một đấng nam nhi đã chìm hết vào cái giếng làng rồi… Vịnh cố bưng mắt, bịt tai, muốn quên đi, muốn lảng tránh cái sự thật tàn nhẫn nơi làng quê, Yến đang dùng thân xác của mình để kiếm ăn và, hình như cả là một cách trả thù cho sự chạy trốn hèn nhát của người yêu… Vịnh cứ âm thầm với những nỗi niềm không thể san sẻ cùng ai. Đúng lúc ấy, Ngân, vợ Vịnh bây giờ xuất hiện, cô gái Hà Nội dịu hiền cùng lớp đại học, như là một cứu cánh cho cuộc đời Vịnh…
Nhưng Yến thì vẫn cứ phải sống ở làng Ngọc, vẫn phải đối mặt với những thị phi… cho dù có chơi bời đến đâu, thì trong sâu thẳm trái tim thiếu nữ, Yến vẫn mơ về một bờ vai đàn ông để tựa vào cả cuộc đời…
Một dạo, có tay đại gia, chuyên buôn bán xà lan than đi lại trên sông, nghe tiếng ghé vào bến sông gần làng, hỏi thăm mò đến, thật là không hổ danh “Trai tứ chiếng gặp gái giang hồ”, bập vào nhau tức khắc! Chàng bảo “Anh nửa đời giang hồ nay mới gặp hồng nhan tri kỉ!”. Nàng bảo “em gió táp mưa sa nay mới gặp người quân tử!”. Chàng bèn mua đất, xây nhà, lại đứng ra phụng dưỡng song thân của nàng chu đáo, những mong lập tổ ấm với nàng. Nàng thì từ đó đuổi hẳn bọn thanh niên hoi, vớ vẩn, không tiếp để dành tình yêu cho riêng chàng…
Nhưng sự đời chả ai biết hết khúc quanh. Có dạo bẵng đi sáu bảy tháng không thấy đại gia ngành than qua lại hay tin tức, Yến buồn lắm, nàng buồn đến độ… muốn đi lấy chồng! Trai quanh vùng thì chả có mặt nào dám ỏ ê đến nàng. Gia đình nào cứ có con trai lớn lớn một tí, biết đi ve gái là các bà mẹ đã đe ngay “mày đi tán tỉnh ở đâu thì được chứ vào chỗ con Yến là tao chặt chân!”. Bố mẹ nàng thấy con gái ngỏ ý muốn lấy chồng thì cũng mừng, cũng muốn lo cho nàng yên bề gia thất, không thì nó cứ chòng chành như nón không quai, chết mình chả nhắm được mắt, bèn nhờ người mối lái gả tắp lự Yến về mạn Dũng Tiến bên tỉnh Bắc, một vùng gọi là “chiêm khê mùa thối”, nghèo lắm…
Cưới xong được vài hôm thì đại gia ngành than ở đâu laị lù lù về! Thì ra đợt mới rồi đại gia vướng mắc với chính quyền khu mỏ, nay đã giải quyết xong, về tìm, thì hồng nhan đã đi lấy chồng! Đại gia khóc trách ông bố vợ hờ mà mình vẫn cung phụng ít lâu “Sao bố không giữ em Yến cho con!”, “Thì mày đi mấy tháng không về tao biết đằng nào mà giữ!?”. Đại gia đấm ngực than tiếc hồi lâu rồi nhảy luôn xuống sông, bơi ra xà lan đang đỗ giữa dòng, xuôi thẳng, từ đó không thấy về qua sông này nữa…
Yến lấy chồng về mạn trên, đẻ liền hai thằng con trai. Quê chồng nàng thuần nông nghèo lắm, so với quê mình như trời với vực. Chỉ được cái tay chồng lành như đất, bảo gì làm nấy. Riêng cái khoản cày cuốc thửa ruộng ba bờ của vợ thì không bảo cũng làm hùng hục cả đêm! Nhưng Yến vẫn buồn. ở quê, nàng quen đong đưa tung tẩy hát xướng, về đây buồn chết đi được… Dạo này kinh tế thị trường phát triển, mỗi lần về thăm quê Yến lại càng buồn hơn. Làng Ngọc quê Yến vốn là một cái làng có truyền thống buôn bán lâu đời, gặp thời mở cửa, mọi người đua nhau làm ăn, kinh tế phát triển rầm rộ, đời sống vượt hẳn lên, nhà cửa xây san sát như biệt thự ngoài thành phố, mỗi dịp lễ lạt hội hè, ô tô con đỗ chật ních đường làng… Thế mà về đến quê chồng, như là thế giới khác, cứ như là nơi đã bị bỏ quên… Vẫn mấy bụi tre vàng vọt cong cong khắc khổ rìa làng, vẫn mấy con trâu chậm rãi kéo cày ngoài cánh đồng sâu, vài nếp nhà còn lợp rạ xám xịt u tối mê man… Yến bảo chồng “Cứ nghèo đói mãi thế này tôi không chịu được, thôi bố con anh ở nhà trông nhau để tôi đi kinh doanh!”.
Gái làng Ngọc nổi tiếng khắp vùng Kinh Bắc là đảm đang, buôn bán giỏi giang, một tay nuôi chồng nuôi con. Đàn ông trong làng hầu như chỉ có việc ở nhà trông con cho vợ chạy chợ, hàng ngày đi đánh tổ tôm chắn cạ và đợi vợ mang tiền về, thỉnh thoảng đóng vai “trụ cột” trong mấy việc giỗ chạp hiếu hỉ… Yến về quê tìm chị em cùng trang lứa tính đường chợ búa bán buôn. Xa quê đã gần chục năm trời, vốn liếng thì không có, cách làm ăn thì chưa bắt nhịp được. Đang buồn, vào dịp đi “giao lưu văn nghệ” cùng với chị em trong làng ngoài thành phố, Yến gặp một đại gia buôn bán bất động sản tuổi khoảng ngoài sáu mươi “đang cô đơn” vì bà vợ già “hết khấu hao” nên lão đại gia có nhu cầu tuyển “phòng nhì” làm chỗ “san sẻ”… Năm ấy, Yến ngoài ba mươi tuổi, nhưng nàng vẫn đẹp và óng ả lắm, đặc biệt, đôi mắt đa tình của nàng vẫn ướt như thủa mười lăm, còn giọng hát thì mặc dù đã bao năm xa quê nhưng vẫn mê đắm, nồng nàn, da diết, tình tứ khôn nguôi… Lão đại gia say lắm, một lòng xin kết bạn, Yến cũng ngập ngừng vài lần cho phải phép rồi tâm sự “thực lòng” với đại gia rằng, vì tình duyên trắc trở nên giờ này vẫn cô đơn, một mình nuôi bố mẹ già ở quê, thân gái bon chen chốn thương trường chả biết ra sao… Đại gia thương lắm, đưa tiền chu cấp bố mẹ ở quê, mua cho Yến căn nhà nhỏ ngoài thành phố làm tổ ấm đôi ta cho thuận tiện kín đáo mỗi khi ghé về thành phố. Tổng công ty của lão đại gia to lắm, dự án trải dài khắp nước lan cả sang mấy nước bên cạnh… Nhưng lão đại gia cũng cẩn thận, về tận làng Ngọc để ra mắt ông bố vợ hờ và cũng là kiểm tra hiện trường. Bố mẹ Yến già lắm rồi, cứ ừ hữ mặc kệ cái sự đời, miễn là cụ có thằng cung phụng là được! Thế nên mọi việc ổn cả, Yến cứ “kinh doanh” ngoài thành phố, thỉnh thoảng, tháng đôi lần báo cho ông chồng già cử lái xe đưa mình về thăm bố mẹ. Vài hôm xe lại về đón ra phố... Xe vừa ra khỏi đầu làng là Yến vẫy tắc xi ngược tỉnh Bắc về thăm chồng con chính thức của mình! Dân Làng Ngọc biết cả nhưng chỉ lắc đầu mà cười:“Thật đúng là liệt nữ của làng, gái đảm hai chồng!”. Họ chả rỗi hơi mà tham gia vào việc nhà ấy! Ngày xưa, cái đận Yến vừa tự tử hụt xong, tự dưng sinh ra đổ đốn, trai nào cũng tiếp, suốt ngày đêm, xe pháo cứ rầm rộ như diễu binh trên đường làng, hàng xóm ngứa mắt bèn góp ý với bố mẹ Yến, nói vừa phải thôi, còn để đường mà lấy chồng… Đã chả được câu gì thì mẹ Yến còn ra đầu ngõ chửi xéo: “Này nhé, cơm ai thì người nấy ăn, l… của đứa nào thì nó khắc biết giữ, nhà này không khiến ai giữ hộ nhé!” . Hàng xóm nghe chỉ biết lắc đầu, mà kể ra cũng phải, nó có cái l…, cứ vạch ra là có tiền, làm quái gì phải học hành, buôn bán, lao động cho khổ… “ Vừa sướng vừa lắm tiền!” - Yến bảo mấy đứa bạn cùng lứa trong làng thế… Kể từ đó mọi người trong làng coi như là mũ ni che tai, miễn tham gia!
Thế là nghiễm nhiên Yến có hai chồng liền một lúc! Xưa nay, ở cả cái vùng Kinh Bắc này, chỉ có đàn ông năm thê bảy thiếp chứ đàn bà chưa bao giờ lấy hai chồng một lúc, thế mà Yến làm được! Kể là tài, diễn rất khéo, mọi việc cứ như không, ổn cả. Ông chồng già bận bịu thì yên tâm con mèo bé nhỏ của mình rất ngoan, có hiếu, chăm sóc bố mẹ đẻ chu đáo. Còn tay chồng nông dân trên Dũng Tiến thì cũng yên tâm ở nhà trông con, trông nhà, trông ruộng cho vợ đi buôn bán đảm đang trên thành phố… Khổ thân “mợ nó” vất vả, lần nào về cũng sấp sấp ngửa ngửa ôm chồng hôn con được buổi tối rồi đi… Mà kể thấy “mợ nó” đi cũng tiếc. Dạo này tắm nước máy trên thành phố về da thịt thơm nức, lôi vào buồng “chén”, cứ ngọt như đòng đòng, chả lẽ giữ laị để nhà dùng! Nhưng “mợ nó” đã bảo rồi, thôi cố nhịn, em đi kiếm ăn vài năm, kiếm ít tiền làm vốn rồi về cho chồng con đỡ khổ, mà anh có kém miếng nào đâu mà lo thiệt, vợ chửa về đến nhà đã lôi tuột vào buồng! Thôi mình chịu khó ở nhà để em đi kinh doanh! Mà dạo này Yến bận kinh doanh thật. Nàng xin ông chồng già lập cho mình một cái “Trung tâm xuất khẩu lao động” để môi giới đưa người đi lao động nước ngoài ăn hoa hồng. Dân làng Ngọc thì hay có tính xét nét bảo đấy là bọn buôn người! Thì chả mang con nhà người ta ra nước ngoài bán lấy tiền là gì? Nhưng cũng nhiều người nói lại là, không có xuất khẩu lao động thì làng Ngọc và các làng quanh vùng, nhiều nhà nông dân đói rã họng chứ đừng nói đến chuyện xây nhà và mua sắm cả đống đồ đạc… Yến làm ăn tấn tới lắm, bao nhiêu lờ lãi Yến cứ cho hết vào tài khoản cá nhân, còn vốn của ông chồng già giao cho vẫn còn nguyên! Ông chồng lão đại gia của Yến cũng yên tâm, “vợ” mình làm vui là chính ấy mà, lấy tiền đi mua sắm khỏi phải ngửa tay xin chồng…
Nhưng ông chồng lão đại gia của Yến là một tay lão luyện mọi mặt, để làm nên một cái cơ nghiệp khổng lồ như vậy ở thời buổi này thì rõ là một tay có đầu óc không đơn giản. Khi mà mọi sự si mê đã lắng xuống, cái đầu của một “doanh nhân” lạnh lùng và lý trí lập tức lên tiếng trước những biểu hiện đáng ngờ của cô vợ trẻ. Chỉ cần vài động tác đơn giản là lão đại gia đã bóc mẽ được màn kịch bấy nay Yến dựng ra để lừa cả hai thằng đàn ông. Như mọi lần, Yến gọi lái xe đưa về Làng Ngọc thăm bố mẹ, sau đó lại bắt tắc xi lên Dũng Tiến, có ngờ đâu, ông “chồng” già cũng theo sát. Yến vừa bước xuống sân thì xe lão đại gia cũng trờ tới… Nghe dân Dũng Tiến nói lại là, có một màn bi hài kịch diễn ra trên sân nhà chồng “chính thức” của Yến, nhưng mà, cả hai ông chồng đều biết mình là kẻ bị lừa nên không có màn “huyết chiến” nào nổ ra như mong đợi của đông đảo khán giả làng. Kết cục, hai tay “chồng” chia tay trên tinh thần ngán ngẩm, chả tay nào đoái hoài đến cô “vợ” hiếm có nữa…
Những tưởng lần này Yến mất hết. Nhưng không, Yến bế thẳng hai đứa con về làng Ngọc mua đất làm nhà dựng xưởng may! Dịp vừa rồi, làm xuất khẩu lao động kiếm ăn cũng khá, chả cần đến ông chồng già thì nay Yến cũng một mình dựng được cơ đồ. Yến lớn rồi…
Thế là “ Công Ty May Xuất Khẩu Hải Yến” của bà chủ Hải Yến ra đời. Yến nghe tư vấn nói, mình giờ là “doanh nhân” rồi, nên đệm thêm chữ “Hải” cho nó rộng lớn mà nghe lại sang! làng Ngọc và các làng xung quanh bị thu hồi hết đất ruộng để làm dự án nên trai gái thất nghiệp nhiều lắm, Yến tha hồ mà tuyển công nhân. Gặp dịp các nước Âu Mỹ nhập hàng nhiều, công ty ăn nên làm ra, phát triển mạnh lắm…
Vào dịp làng Ngọc tổ chức đón nhận “Bằng di tích…” cho đình làng, Ban tổ chức cho mời tất cả con em trong làng thành danh các nơi về dự. Vịnh có cái thẻ “Hội viên hội X “, coi như có “danh” nên cũng được mời. Hôm đó, Vịnh vừa bước chân vào đình thì gặp ngay Yến trong ban tổ chức ra đón tiếp, Vịnh như chết đứng, không nói được lời nào, mãi mới lắp bắp: “…Yến… Yến khỏe … không?”… “ Anh Vịnh cũng còn nhớ tên em à?”… Cũng may, hội làng nườm nượp những người là người, nên chả ai có đủ thì giờ mà nhắc lại chuyện xưa và cũng chả ai soi mói xem Vịnh và Yến gặp nhau thế nào hôm ấy, sau mấy chục năm của vụ giếng làng… Thế mà Ngân, vợ Vịnh, không hiểu sao lại biết! Lập tức lệnh cấm được ban ra: “Từ nay, anh không được về quê một mình!”. Sau đận ấy, Vịnh cũng buồn, hẫng hụt mất một thời gian, nhưng rồi Vịnh cố chôn chặt những hình ảnh xưa cũ vào một miền kí ức sâu thẳm… Chiều chiều, Vịnh ra Tăng Bạt Hổ nhâm nhi mấy vại bia hơi với đồng nghiệp và tự nhủ mình bằng lòng với cuộc sống hiện tại!
Tối nay trên kênh 13-Y, “Doanh nhân thành đạt Hải Yến” đang nói về những gian lao vất vả khi lập nghiệp, những nỗi cô đơn khi một mình thân gái chốn thương trường, những khát vọng được mang sức mình xây dựng quê hương, được làm “trách nhiệm xã hội” của một doanh nhân và cả những niềm vui khi thấy doanh nghiệp của mình đã mang lại cơm áo cho hàng trăm gia đình…
Khi nhà đài chiếu một cái clip minh họa cho chương trình, “Doanh nhân thành đạt Hải Yến” đứng trên con đê đầu làng, mắt xa xăm nhìn ra phía dòng sông, ý là muốn vươn ra biển lớn… Phía sau khuôn hình, thấp thoáng những mái nhà lô nhô, những cây cối, những bóng người là một mảng lấp lóa lấp lóa của cái giếng làng… Rồi ống kính quay cận cảnh khuôn mặt đầy ưu tư của Hải Yến. Trong vài giây, khuôn hình như dừng lại trên đôi mắt đen rợp, sâu thẳm, như biết nói của nàng… Và thốt nhiên, Vịnh lại cảm thấy như mình đang đi trên đường bỗng bước hụt xuống một cái hố sâu…
TTC.
Văn nghệ số 29/2013/ vanvn.net
Đánh giá
Mục lục bài viết
Lâu lắm Vịnh không xem ti vi. Chiều nay, lúc đang ngồi uống bia hơi ở Tăng Bạt Hổ, nhận được tin nhắn của thằng bạn đồng môn, đang làm ở Đài truyền hình “tối nay, lúc chín giờ, mở kênh Mười Ba-Y, xem người thân của mày chém gió nhé!”.
Người gửi / điện thoại
Hồi tôi đang ở bộ đội, năm 1984. Cả đơn vị nuôi tăng gia được một con lợn ngót tạ. Thủ trưởng nhân dịp gì đấy hạ lệnh mổ thịt cho lính tráng làm bữa ấm chân răng. Vui lắm...
Giải Nobel y học năm 2018 được trao cho hai giáo sư: Ngài James P. Allison (Mỹ) và Tasuku Honjo (Nhật Bản). Cho những phát kiến của họ về vai trò của hệ miễn dịch cơ thể trong việc điều trị căn bệnh ung thư.
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Rơi tự do - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...