HAI
Năm Mỉ mười ba tuổi.
Hàng ngày đi bán hàng vòng tay, nhẫn xuyến bạc, khăn thêu, áo túi thổ cẩm dưới khu du lịch. Gặp một chị, thon thả óng ả, son phấn quần áo diện ngất trời đẹp như hoa hậu. Thơm nức. Chị không mua hàng, nhưng cho Mỉ hai trăm ngàn, ngồi tỉ tê hỏi đủ chuyện. Chuyện mùa nương mùa lúa được bao nhiêu ngô thóc, có đủ ăn không. Nhà có bao con gà con chó con trâu con lợn, có tiền tiêu không. Chuyện đi bộ từ bản xuống phố hết bao nhiêu thời gian, bán hàng từ sáng đến khuya được bao nhiêu tiền cả thảy một ngày. Chị hỏi nhiều lắm. Rồi bảo: “Có muốn về xuôi đi làm việc nhẹ lương cao thì theo chị nhé!”
Mỉ cười. Chị khen Mỉ có nụ cười rất xinh rồi bỏ đi.
Mùa Đông năm ấy rét quá, rét chưa từng có mấy chục năm gần đây. Tuyết phủ trắng cả rừng sa mộc sau nhà. Nhiều cây cổ thụ trên rừng chết đứng. Trâu bò lăn ra chết hết. Rau, cây thuốc tàn lụi, người quăn queo lại. Mẹ Mỉ vốn yếu sẵn vì đẻ nhiều, không chống được cái mùa Đông ác nghiệt trên núi cao, đổ bệnh chết chỉ trong một ngày.
Chôn mẹ xong, bố Mỉ ngồi bó gối uống rượu ngô bên bếp lửa. Mắt đờ đẫn nhìn năm chị em Mỉ, lớn nhất mười ba, bé nhất lên ba. Lè nhè: “Mỉ à, tao phải bán mày sang Trung Quốc cho người ta làm vợ thôi! Bán lấy tiền mua ngô mua gạo cho các em ăn. Nhà không còn gì ăn đâu, để trẻ con chết đói à…”
Mỉ nghe bố nói thế, co rúm người vì sợ. Mỉ còn bé, đã biết làm vợ là gì đâu. Mà sang mãi nước lạ, làm vợ người lạ thì…chết mất thôi! Mỉ sợ lắm! Chợt nhớ cái tấm giấy cứng đẹp thơm có in số điện thoại chị đẹp dưới xuôi đưa. Gọi là cái cạc. Hôm sau xuống phố bán hàng, Mỉ bèn vào bưu điện gọi.
Chị đẹp lên ngay. Chị đến tận nhà Mỉ, đưa cho bố Mỉ một món tiền to, nói nhận Mỉ làm “em nuôi” rồi đưa luôn về dưới xuôi.
Về phố ở trong một ngôi nhà chín tầng, to, rộng bằng cả sườn núi quê Mỉ. Ngôi nhà của chị đẹp. Đề biển hiệu: “Trung tâm ăn uống, dịch vụ giải trí SUPER SUNDAY”. Dân chơi trong thành phố gọi tắt đó là “Trung tâm sung sướng!”. Lâu dần chỉ còn gọi tắt là SS: đến SS ăn nhậu đi, đến SS thư giãn đi… “SS luôn đáp ứng mọi nhu cầu của bạn!”, đó là slogan của trung tâm. Quả đúng như thế, tới nơi đây khách hàng được đáp ứng mọi nhu cầu ăn ngủ, vui chơi giải trí, cho cả nam và nữ. Bởi chị đẹp đã cho “tích hợp” tất cả mọi trò ăn chơi cơ bản hiện thời của con người như nhà hàng ăn uống, karaoke, spa, xông hơi xoa bóp, phòng nghỉ… vào trong tòa nhà mênh mông đắc địa ở góc ngã ba phố này rồi. Tầng một là nhà hàng bia hơi, ăn uống bình dân, cơm văn phòng đáp ứng cho nhu cầu của giới bình dân, trung lưu. Tầng hai ăn uống đặc sản, có đủ các loại sơn hào hải vị từ khắp mọi miền trên đất nước đưa về, cả những đồ nhập khẩu đặc biệt như cá tuyết Nam Cực hay trứng cá hồi từ Nga. Tầng ba là các phòng karaoke với các giàn âm thanh hiện đại nhất và những cô nàng tiếp viên chân dài nóng bỏng. Tầng bốn, nơi xông hơi xoa bóp nam với các kỹ thuật viên nữ được tuyển chọn đào tạo kỹ càng về kỹ thuật và cả kỹ năng chiều khách. Tầng năm massage spa nữ, đây mới là điểm đặc biệt nhất của SS, bởi mát xa cho các quý bà quý cô đều là các nhân viên nam trẻ đẹp, body chuẩn sáu múi. Và dĩ nhiên có kỹ năng chiều khách vô bờ bến. Hai tầng sáu, bảy là các phòng nghỉ cho thuê, bởi nguyên tắc làm việc của trung tâm SS là “việc nào chỗ ấy”! Karaoke là chỉ ca hát. Ăn uống là chỉ tiếp rượu bia. Massage xông hơi là chỉ nắn bóp cho cơ thể hồi phục lại sự hưng phấn, khỏe người. Còn muốn vui vẻ xả láng đến “Z”, ấy là sự thỏa thuận riêng giữa khách và nhân viên, về một “tình yêu” chớp nhoáng: xin mời cặp đôi hẹn hò nhau lên tầng sáu tầng bảy thuê phòng để “tâm sự” với nhau, rồi giải tỏa cái “tình yêu” đang rừng rực bốc lên sau những màn ăn nhậu, ca hát và xoa bóp sát sạt. Tầng tám là nơi văn phòng làm việc của nhân viên điều hành quản lý trung tâm, có phòng hội họp và chỗ ở riêng của chị đẹp. Tầng chín trên cùng là chỗ ở của các nhân viên “cơ hữu trong biên chế”, cả nam và nữ. Nghe nói ngôi nhà này là tiền tích cóp của chị đẹp, một cô gái phố thị chính cống nhưng từ năm mười sáu tuổi đã bỏ học để đi làm ở dưới khu ba Đồ Sơn. Nhưng dù có tích cóp cỡ nào thì lưng vốn của một cô gái bán vốn tự có cũng chưa ăn thua gì, sao có thể mua được khu đất rộng và xây lên tòa nhà lớn như vậy? Giới thạo tin trong thành phố cho biết, khu đất này được mua từ lúc nó còn rẻ, chưa có đường sá gì. Vẫn chỉ là đất nông nghiệp. Đến khi nhà nước quy hoạch mở rộng thành phố, làm con đường mới thì tòa nhà chị đẹp vừa xây xong chiếm ngay hai mặt tiền, góc ngã ba. Dân nửa thành phố trước đó chửi mả bố đứa nào ngu, đi xây tòa nhà tổ bố giữa đồng không mông quạnh. Đến lúc này, dân cả thành phố lại bật ngửa người ra trước tầm nhìn xa siêu đẳng của người đẹp. Người ta bèn để tâm tìm hiểu. Rồi rốt cuộc thâm cung bí sử cũng dần được phanh phui. Hoặc là có người dựng lên một truyền thuyết mới, cũng không ai dám chắc. Người ta nói rằng, một ông to trên thành vốn không có con trai, nhân một lần đi chơi uống rượu hải sản mãi dưới mạn biển, gặp chị đẹp. Sinh lòng quyến luyến. Chị đẹp cũng biết ông này vì thấy mặt vài lần trên tivi, bèn đem hết sự nhiệt tình của tuổi trẻ và kỹ năng nghề nghiệp của mấy năm lăn lộn giường chiếu ra mồi chài. Ông ta rất thỏa mãn. Hai người dần lưu luyến nhau. Cứ mỗi tuần ông lớn trên thành lại xuống biển một lần. Lâu ngày họ hình thành một mối tình kiểu như cụ Tố Như đã viết về tay tổ Từ Hải và nàng Thúy Kiều, “Trước là trăng gió sau ra đá vàng”. Họ lưu luyến nhau đến mức chị đẹp bỏ nghề, về đi học nghề, mở hàng Spa để chung thủy với ông và tình nguyện đẻ cho ông một đứa con trai. Ông lớn cảm cái tình hy sinh của người đẹp bèn ra tay vun đắp cho. Vừa mua vừa cướp của dân lúc đương còn là đất nông nghiệp ngoại thành rẻ bèo. Xây luôn một tòa nhà to. Xây xong thì ông cho công bố “quy hoạch” cả khu mới của thành phố, có con đường lớn đi ngay trước mặt. Có lối ngách đi vào khu đô thị bên trong. Tòa nhà của “mẹ thằng cu” thành vị trí đất vàng. Không. Không phải là vàng, mà là đất kim cương. Ông lớn về hưu, nhưng cũng không dám đến ở cùng chị đẹp. Ông âm thầm mang cả thằng cu sang Mỹ sống với danh nghĩa du học. Thỉnh thoảng chị đẹp lại bay sang thăm. Ông bảo với chị đẹp là sống bên này cho an toàn. Chị đẹp không hiểu lắm, ông là quan to về hưu rồi đi đâu cũng vẫn có xe pháo đón rước, tiền hô hậu ủng sao lại nói “ở trong nước không an toàn, không có tương lai”? Nhưng từ trước đến giờ vốn luôn chịu cách tính toán thần thông của ông, đành chấp nhận xa con. Vả lại, xa con càng tự do, càng tung tẩy. Lâu lâu lại đổi một “hàng” mới dùng cho phê! Chị đẹp có căn hộ riêng tầng tám, tay nhân viên nam nào vào mắt, thành “người được chọn”, hàng ngày chỉ việc đến phòng Gym rèn thể lực, tối từ tầng chín xuống “vui chơi” cùng chị đẹp. Bọn nhân viên nam ở trung tâm âm thầm rỉ tai nhau rằng, lọt vào mắt chị đẹp, phục vụ tận tình chị một thời gian là đổi đời ngay. Từ một trung tâm SS, chị đẹp ăn nên làm ra đã phát triển thành cả một tập đoàn các khu vui chơi giải trí trên khắp nước. Phục vụ tốt, thời gian sau chị phong cho làm giám đốc một khu, lên đời, nói có người nghe đe có người sợ, lương cao lộc nhiều thành ra tinh hoa quý tộc ngay. Ngày xưa thời trẻ, chị đẹp đi làm “hàng” cho chán vạn đàn ông chơi. Nay chị có nhiều tiền, nhan sắc vẫn đậm và nhu cầu vẫn cao, chị lại tuyển đàn ông làm “hàng” phục vụ mình. Đời thế là công bằng.
Mỉ ở chung với ba nhân viên nữ khác, biên chế trong đội vệ sinh hàng ngày đi quét dọn, lau chùi cầu thang, hành lang các phòng, các tầng. Chị đẹp cho ăn ngon mặc quần áo theo kiểu thành phố, Mỉ xinh hẳn ra. Thời gian sau lớn bổng lên như gái mười tám. Chị đẹp bảo mấy người cùng phòng: “Chúng mày mở mang dần đầu óc cho nó, để sau này biết cách tự kiếm tiền nhé!”
Phòng Mỉ ở có đầy đủ tiện nghi, như một căn hộ nhỏ. Ba chị, một làm ở nhà hàng cao cấp, một làm massage nam, một làm karaoke. Chị làm nhà hàng nhiệm vụ là rót rượu khui bia cho khách, ngọt nhạt lả lơi với họ sao cho uống càng nhiều càng tốt. Khách uống nhiều, doanh số lớn có thưởng cao ngoài phần lương cứng. Ngoài ra, ông khách nào có nhu cầu thấy vừa mắt, có thể hẹn hò lên thuê phòng ở các tầng sáu, tầng bảy “giao lưu” một tăng chớp nhoáng hay qua đêm là tùy. Chị đẹp cũng chỉ thu tiền phòng còn cho nhân viên cầm cả tiền khách đưa. Chị làm massage, xông hơi nam thì đơn giản hơn. Khách mua vé làm massage, vào trong phòng sẽ thỏa thuận với nhân viên, làm thêm những cái gì và giá tiền là bao nhiêu. Có đủ mọi trò thư giãn, từ “mút kem” cho đến massage kiểu Thái. Còn khách muốn “giao lưu”, cũng lên phòng các tầng trên, nguyên tắc là không tại chỗ. “Chỗ nào việc ấy!”. Chị đẹp đã đề ra nguyên tắc thế rồi, ai vi phạm bị đuổi việc ngay. Ngay như bên chị đi làm karaoke dưới các phòng tầng ba cũng vậy. Dù nguyên tắc bất thành văn là khách vào phòng karaoke, được phép tha hồ ôm ấp sờ soạng tiếp viên, để có hưng phấn mà hát! Tiếp viên có nhiệm vụ phải làm sao cho khách hưng phấn đến độ mê tơi cuống cuồng, nốc rượu bia cho tới bến, gọi đồ càng nhiều càng tốt. Rồi đua nhau gào ông ổng như lũ rồ. Chị karaoke kể, phải có thủ thuật! Giả vờ ngúng nguẩy khi khách muốn hôn hít sờ mó. Để cho bọn nó thèm. Bo tiền mới từ từ cho dần từng thứ. Muốn nắn tí, cho một tờ vào áo lót đã! Muốn sờ bướm, nhét tờ nữa vào quần chíp! Mà cái bọn đàn ông một khi rượu bia tới bến rồi, nhìn thấy của chị em mình lấp ló kín hở, thằng nào thằng ấy chẳng phát cuồng phát điên lên. Thằng nào cũng chỉ muốn rúc ngay đầu vào. Bao nhiêu tiền nó chẳng xùy ra! Phải thế mới kiếm! Còn kiếm nhiều nhất, dĩ nhiên vẫn là ở các ông khách sộp máu mê muốn “giao lưu” một tăng hay qua đêm. Mỉ không hiểu từ “giao lưu” là gì, hỏi lại ba chị: “Giao lưu khách là làm gì? Ngồi trong phòng chuyện trò như trai gái ở trên em hẹn nhau ra đầu núi cuối rừng thổi khèn múa hát à?”. Ba chị bảo: “Giao lưu ở đây không chỉ là chuyện trò với nhau, giao lưu ở đây có nghĩa là trai gái ân ái với nhau trong phòng, là đ.ị.t nhau ấy, hiểu chưa con ngốc?”. Đến thế thì Mỉ hiểu rồi. Cái từ “đ.ị.t” của dân Kinh ấy, Mỉ biết từ bé. Hồi mới xuống, mấy thằng bảo vệ thấy Mỉ non, đã gạ, “em ơi cho anh đ.ị.t cái, anh cho tiền”, Mỉ lờ đi không thèm tiếp. Vả lại chị đẹp cũng dặn ngay từ lúc mới xuống, tuyệt đối không trò chuyện với thằng con trai trẻ nào dưới xuôi, dặt một phường lừa đảo chỉ muốn ăn chằng đéo quỵt chạy làng. Không dây dưa gì với chúng nó cho phí đời đi…
Ba chị đi làm hàng ngày, khoảng độ nửa tháng chị đẹp lại cho đổi ca nhân viên, chị karaoke đi mát xa, chị mát xa đi tiếp rượu, chị tiếp rượu lại vào phòng karaoke. Để tạo không khí mới lạ. Chị đẹp bảo, cái bọn đàn ông nó luôn thích món lạ, chẳng thế mà các cụ đã dạy từ xưa, “lồn lạ cá tươi” là gì? Nên ba chị đi làm ngày nào cũng có các ông khách gạ gẫm “giao lưu”. Nhưng giờ các chị khôn lắm rồi, nên chỉ nhận lời “giao lưu” với các ông khách trông giàu có, phong độ, tuổi cao tí càng tốt. Bởi những ông khách này thường “đóng” không nhiều đỡ mệt người, nhưng nếu biết cách chiều chuộng làm cho các ông ấy sướng, tiền bo có khi nhiều gấp mấy tiền thỏa thuận. Cứ đồng ý là hẹn nhau lên thuê phòng tầng sáu, tầng bảy. Kín đáo an toàn, tha hồ làm gì thì làm. Kết thúc “ra nước” mới tính tiền! Mỗi lần “giao lưu” giá cứng là năm triệu, còn bo thì tùy, càng nhiều càng được chiều! Nhưng chị đẹp chỉ cho phép mỗi đứa được tiếp một ông khách “giao lưu” một ngày. Chị bảo để sức còn mà làm việc chính, quần quật trên giường cả ngày lẫn đêm, sức đâu mà làm việc lâu dài. Vả lại có thế “hàng” của mình mới giữ được “ngon” lâu. Để cho đàn ông nó “đóng” hùng hục suốt thì, đến của trâu cũng hỏng cũng nhão nữa là của người! Chị đẹp còn bảo cái trò này phải biết để cho giống đàn ông nó thòm thèm, mình mới cao giá. Bán được giá cao cho bõ công tụt quần, mình làm “hàng” cao cấp cơ mà. Chị đẹp dặn Mỉ: “Ở đây cùng các chị ấy không được đi đâu. Nhìn xem các chị làm rồi có muốn kiếm nhiều tiền gửi về cho bố, học mà làm theo nhé. Thích thì làm, không ai ép!”
Ba chị đi làm từ trưa đến tối đêm mới về. Lục sục thay quần áo tắm rửa, cất tiền rồi đi ngủ. Tiền khách bo các chị nhét tứ tung trong áo váy, vú vê. Đêm khuya về buồn ngủ, lột ra tìm không hết bay tứ tung trong phòng. Sáng sau, Mỉ dậy sớm dọn dẹp nhặt cả đống để lại trên cái bàn trang điểm chung. Toàn tiền năm trăm ngàn, có cả tiền nước ngoài nữa. Để đấy vì chẳng biết của ai mà đưa. Các chị thấy vậy khen con bé này ngoan, cho lại khối. Thỉnh thoảng rỗi còn dẫn Mỉ đi phố ăn chơi mua sắm giải ngố. Thế rồi cuối tháng ấy chị đẹp trả lương, cộng với tiền ba chị cho vì ngoan, Mỉ có đến chục triệu, gửi về cả cho bố đong gạo nuôi em. Chục triệu là món tiền to trên núi quê Mỉ.
Nhưng chục triệu chẳng là gì so với ba chị. Có khi không bằng các chị kiếm thêm một tăng đi khách. Nhiều tiền lắm. Cứ ba ngày là các chị phải sang ngân hàng gửi tiền vào tài khoản thẻ để giữ. Ba chị hỏi Mỉ: “Có muốn kiếm nhiều tiền như bọn chị không?” “Em có!” “Thế mày đã yêu chưa?” “Yêu là gì?”
Ba chị lăn ra cười rũ rượi, bảo nhau: “Con Mỉ nó vẫn là gái trinh! Món bở đây! Cơ mà nó còn ít tuổi lắm, không dùng ngay được!”
Mỉ nhìn ba chị lấy làm lạ. Hỏi gái trinh nghĩa là gì?
“Thế bướm của Mỉ đã lớn chưa?”
“Em không biết…”
“Để bọn chị xem đã lớn chưa nhé?”
“Vâng…nhưng để làm gì?”
“Con ngốc này! Bướm là máy in tiền của chị em mình đấy! Cơ mà nó phải đủ tuổi lớn thì mới mang đi làm kiếm tiền được! Để bọn chị xem nào…”
Mỉ nằm ngửa trên giường, tốc váy, lột quần chíp ra. Ba chị xúm xít nhìn ngó nghiêng, vạch vòi, bình phẩm:
“Bướm con này ngon ít có! Trắng hồng, vun cao như đĩa xôi cúng. Bọn đàn ông nhìn thấy ngất trên cành quất luôn!”
“Lông tơ của nó mượt như nhung, đẹp thật! Không biết ngày xưa của bọn mình có như thế này không nhỉ?”
“Vẫn còn trinh nguyên, suối khe chưa mở mới rỉ tí nước. Thằng cha khách quen của em nói, tìm được gái trinh trẻ tơ, cho nó nếm nước dâm thủy, bao nhiêu nó cũng chi!”
Mỉ nghe ba chị nói, cũng lờ mờ hiểu là con bướm của mình đem ra dùng biết cách là kiếm được khối tiền. Mỉ muốn kiếm nhiều tiền gửi về cho bố mua gạo nuôi các em khỏi đói. Có tiền nữa thì mua quần áo sách vở cho chúng nó đi học. Cứ ở nhà chơi lang thang thẩn tha trên nương trên núi có khi ngã lăn quay xuống vực chết mất xác lúc nào không ai hay. Lúc ba chị banh hết chân mông ra xem, sờ mó, thốt nhiên Mỉ thấy râm ran sao đó trong người. Một cảm giác lạ lẫm mà Mỉ chưa từng thấy bao giờ. Mỉ bỗng mong con bướm của mình chóng “lớn” như các chị nói, để được đi làm ra tiền. Rồi cũng tung tẩy váy áo phấn son như họ. “Vừa nhiều tiền vừa sướng!”, đấy là lời các chị rót vào cái đầu ngây thơ của Mỉ, về cái nghề nghiệp mà họ đang làm. Mỉ càng mong muốn được như các chị.
Đánh giá
Mục lục bài viết
Mùa Đông năm ấy rét quá, rét chưa từng có mấy chục năm gần đây. Tuyết phủ trắng cả rừng sa mộc sau nhà. Nhiều cây cổ thụ trên rừng chết đứng. Trâu bò lăn ra chết hết. Rau, cây thuốc tàn lụi, người quăn queo lại.
Người gửi / điện thoại
Vaccine đang tỏ ra là vũ khí hữu hiệu nhất của con người chống lại đại dịch covd-19, ít nhất là cho đến lúc này.
Rơi tự do - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Vô vi - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...