Những cánh hoa bay bay trong gió...
Truyện ngắn của Trần Thanh Cảnh
Quê Vy ở bên kia sông Hồng, làng Thiên La, tổng Địa Võng.
Vy không có bố. Hay nói chính xác hơn là không biết ai là bố Vy. Mẹ Vy là một cô gái mồ côi ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Một đêm hè nóng nực đi ra bờ sông tắm. Nước sông Hồng mùa lũ đỏ rực phù sa. Mát lạnh. Mát đến mê mẩn người. Kỳ cọ hồi lâu cô gái ngẩn ngơ cứ thế lên bờ đi về nhà. Trần truồng trong đêm. Đêm mùa hạ nhờ nhờ tối, nhưng thân thể người con gái thì ướt rượt trắng lóa. Lũ trai choai trong làng ngồi hóng gió bờ đê. Chúng hoa mắt. Chúng bàng hoàng. Chúng tưởng là tiên nữ giáng trần trong cổ tích. Cả lũ chúng hè nhau xông đến đè ngửa, dằn mạnh. Thay nhau dằn mạnh. Thế là Vy được hoài thai trong đêm ấy...
Hai mẹ con Vy sống trong căn nhà nhỏ xó làng. Rau cháo lần hồi. Năm Vy mười ba tuổi, mẹ Vy lại đi tắm sông. Nhưng lần này cô ngẩn ngơ không trần truồng bước lên bờ nữa. Nước sông mùa lũ réo gào sục sôi đã cuốn phăng cô về với hà bá. Vy thành trẻ mồ côi. Vy sống trong sự đùm bọc và nỗi xót xa cám cảnh của người làng. Làng Thiên La đất bãi ven sông mát mẻ, làm nghề trồng hoa vất vả sớm hôm gà gáy nhưng có thu nhập và không hết việc. Cô bé mười ba tuổi ở một mình đi làm thuê làm mướn cũng đủ ăn. Vy đi trồng hoa thuê cho các nhà như mẹ ngày xưa. Rồi Vy cũng lớn. Vy trở thành thiếu nữ. Không xấu cũng chẳng xinh đến chim sa cá lặn để mà đổi đời nhờ nhan sắc. Nhưng cũng có đủ nữ tính. Đủ để cho chàng trai hàng xóm đem lòng quyến luyến. Họ yêu nhau như tuổi trẻ phải thế. Nồng nàn và đắm say. Họ muốn làm đám cưới để về cùng nhau xây tổ ấm...
Nhưng bố mẹ chàng trai không đồng ý. Kiên quyết không. Ông bố gầm lên váng nhà: “Mày mà cưới nó thì hãy bước qua xác tao!”
Bà mẹ thì rằng: “Con ơi, mẹ nó ngẩn ngơ ngủ bờ ngủ bụi rồi sinh ra nó. Biết có lành lặn hay không, nhỡ mấy hôm nữa nó dở máu mẹ thì khổ một đời!”
Thế rồi Vy sinh ra ngẩn ngơ thật. Vy ngẩn ngơ bắt đầu từ hôm người yêu phẫn uất vì không thuyết phục được bố mẹ, đang đêm bỏ nhà đi vào trong miền Nam làm công nhân, thề sẽ không bao giờ về làng này nữa. Vy ra bờ đê, chỗ hàng đêm hai đứa vẫn hẹn hò ân ái. Vy ngồi thất thần trong đêm vắng. Một mình. Mấy tay thuyền chài dưới sông lên. Mấy chú trai trẻ đi làm ca đêm ở khu công nghiệp gần đấy qua, tưởng Vy là bò lạc buông lời ưỡm ờ. Vy chả nói gì. Họ ngồi xuống bên cạnh tỉ tê. Họ bảo Vy cho họ, họ sẽ cho tiền. Họ lại dằn ngửa Vy ra bờ đê. Vy cũng mặc kệ. Có ý nghĩa gì đâu khi trái tim Vy đã tan vỡ rồi. Tay nọ truyền tai tay kia, Vy thành “hàng” của cả làng, cả tổng lúc nào không biết. Vy không ra bờ đê ngồi nữa. Vy ở nhà. Đàn ông nhỡ nhàng bí bách, trai trẻ chưa vợ muốn xả nỗi niềm, đến nhà Vy. Đám đàn ông trong làng thèm của lạ trốn vợ đêm hôm thậm thụt đều cả. Duy chỉ có bảy tay trong hội trai choai năm nào là không tới, trong đó có cả ông bố người yêu Vy. Đàn bà cả làng căm ghét Vy. Họ bảo Vy là gái bán hoa.
Vy chẳng đi trồng hoa thuê cho người làng nữa. Vy ngồi nhà bán cái bông hoa mà mẹ để lại cho. Cái bông hoa ấy tưởng như bán mãi không hết, không héo, không mòn. Vy chỉ cần nhắm mắt lại, tưởng tượng như tất cả những gã đàn ông đang hì hục trên bụng mình là người yêu đầu đời dâng hiến. Vy âu yếm họ thật dịu dàng, như người vợ hiền thục ngoan ngoãn nhất đời. Vy muốn làm vợ. Nhưng cuộc đời không cho riêng Vy một người chồng. Vậy thì Vy sẽ có nhiều chồng. Người đàn ông nào đến với Vy cũng được âu yếm chiều chuộng nhất mực. Họ hài lòng. Họ cho Vy nhiều tiền. Vy sống an nhàn chả phải đầu tắt mặt tối trên những luống hoa. Vi chả phải trồng trăm ngàn vạn triệu bông hoa ngoài đồng làm gì. Vy có cái bông hoa của riêng mình rồi. Một bông. Bông hoa bất tử, hương sắc mãi không phai... Nhưng không phải vậy. Bỗng một ngày Vy bị bệnh. Bệnh do các tay đàn ông phong tình đổ cho. Người làng thầm thì truyền tai nhau, Vy bị nhiễm HIV. Không biết có đúng không, nhưng cái bông hoa của Vy héo úa đi. Người Vy khô quắt. Vy chẳng còn hấp dẫn đàn ông, ong bướm chả còn tới lui nữa. Xưa có nhiều tiền Vy tiêu nhiều. Tiêu không hết thì Vy đem cho, cúng chùa nên chả để dành được bao nhiêu. Mà Vy cũng chả biết để dành nghĩa là gì. Nay ốm đau nào tiền ăn, tiền khám bệnh, tiền thuốc, cái gì cũng tiền. Tốn kém. Thế là Vy hết tiền. Vy đói. Đói thì đầu gối phải bò, Vy lại ra cánh đồng hoa của làng xin làm thuê. Người làng vốn ghét Vy không khiến. Nhà nọ bảo nhà kia không khiến. Khiến con lẳng lơ làm gì, cho nó vào nhà rồi nát tan không chừng. Vy bí bách...
Nghe người ta nói, ở bên phố dân hay mua hoa lắm, nhà nào ngày cũng phải có lọ hoa tươi. Mùa xuân lay ơn, đào, hồng. Mùa hạ loa kèn, hoa sen ngát phố. Mùa thu cúc vàng, cúc họa mi. Mùa đông lại có thược dược, đồng tiền, mi mo sa tím ngắt. Mùa nào thứ ấy. Vy bèn sắm cái xe đạp, ra đồng mua ít hoa để lên cái rổ buộc đằng sau, đạp sang phố bán. Bán rong. Hôm nhiều hôm ít hôm mưa hôm nắng cũng đắp đổi qua ngày. Phố phường thành chỗ kiếm ăn của Vy. Ngày đạp xe rong qua các phố bán hoa, đêm lại về làng Thiên La ngủ. Xưa ngồi nhà bán dần bông hoa của mình. Nay đạp xe rong bán hoa của thiên hạ. Cũng bán hoa. Vẫn là gái bán hoa.
Cơ mà bây giờ Vy không còn làm gai mắt đàn bà trong làng nữa. Bởi Vy đạp xe đi từ tờ mờ sáng, tối sẩm tối sờ mới về đến nhà. Chả ai nhìn thấy. Người làng Thiên La cũng dần quên Vy rồi. Bởi hoa đem sang phố bán Vy cũng không mua ở cánh đồng nữa. Vy mua ở chợ bán buôn hoa, chỗ ấy nhiều thứ nhiều loại hoa hơn. Ở phố người ta thích hoa lạ. Hoa mang miền Nam ra, hoa từ nước ngoài về. Chợ búa tấp nập trăm người bán vạn người mua ai biết là ai đâu.
Thế nhưng mấy hôm nay Vy chả bán được bông hoa nào.
Đạp xe rạc cẳng cả ngày, lại thêm đến đâu cũng bị công an dân phòng xua đuổi, chạy chí chết. Phố phường thì đóng cửa im ím. Lặng ngắt như phố ma. Họ nói đóng cửa chống dịch. Nhưng mà Vy đâu có biết. Vy đi từ gà gáy đến đêm mới về. Vy chả có tivi hay đài báo. Một ngày rong ruổi trên phố mệt mỏi về đến nhà chỉ có ngủ thôi. Thảo nào phố phường mọi khi đông vui rộn rã xe pháo là thế, mà nay vắng tanh vắng ngắt. Chả còn có lấy một tiếng còi xe máy ô tô. Chỉ có tiếng loa truyền thanh oang oang, phòng cô vi phòng cô vi. Chống cô vi chống cô vi. Diệt cô vi diệt cô vi...Vy nghe tưởng như họ đang tìm diệt mình. Vy hoảng sợ. Vy đạp xe quanh các ngõ phố trốn chạy. Mệt mỏi. Rã rời. Đói. Khát. Nhưng không có hàng quán nào mở để mà mua thức ăn thức uống. Đến nhà vệ sinh công cộng cửa cũng đóng khóa chặt chả vào được mà uống ngụm nước. Chả lẽ lại uống nước hồ Hoàn Kiếm? Mà cũng chả uống được, xung quanh hồ dày đặc bóng công an dân phòng canh người ra phố. Vy sợ lắm. Đứng nép trong gốc cây ngõ phố mà run lên bần bật. Đói. Khát. Tiếng loa truyền thanh đầu phố, tiếng loa di động trên ô tô chạy ngoài đường đồng thanh réo, phòng cô vi, chống cô vi, diệt cô vi...Trời thì đã nhập nhoạng về chiều rồi. Trời mùa xuân mà sao u ám lạnh lẽo. Những cơn gió rét âm thầm như con ma vô hình lách vào từng khe quần áo thịt da con người, rồi thè cái lưỡi quỷ sắc lạnh giá hành hạ thân xác người ta. Tê buốt. Vy run lên cầm cập từng hồi. Vy phải về thôi. Vy cố đạp xe qua cầu. Cầu qua sông Hồng mọi hôm đông đúc nghẹt thở, chồng chất lên nhau những người là người, sao chiều nay thênh thang vắng lặng. Cái đám người sùng sục mọi hôm hùng hổ chen lấn lao xe hầm hập cứ như chỉ chực ăn tươi nuốt sống nhau ngay bỗng dưng biến mất. Mất tích. Không còn dấu vết. Cứ như họ chưa từng tồn tại trên đời. Nhưng Vy cũng chả thấy lạ. Bởi Vy có để ý gì đến xung quanh đâu. Vy còn biết gì nữa đâu. Vy đói. Vy rét. Vy không còn đồng nào. Mà từ dưới phố vẫn vọng lên oang oang, chống cô vi, diệt cô vi, đuổi cô vi... Dường như cả thành phố, cả loài người này đang xua đuổi Vy. Vy nghiến răng đạp xe nhanh hơn. Đạp mải miết. Đạp hộc tốc. Qua dốc cầu. Qua đoạn trên cánh bãi. Đến đoạn giữa sông, Vy mệt lả. Vy dựa xe vào lan can cầu chỗ khoảng nghỉ, buông mình ngồi phệt xuống nền bê tông nhựa lạnh giá. Mồ hôi vã ra như tắm. Vy khát. Vy hoa mắt nhìn xuống dưới lòng sông. Dòng nước mùa xuân hầu như không chảy đang lặng thinh xanh xao dưới kia. Vy chợt nhớ đến mẹ và cái con nước đỏ ngầu hung hãn năm nào. Đã từ lâu Vy không ra bờ sông. Vy sợ dòng nước mênh mang hung dữ có những con thuồng luồng và những ông hà bá ác nghiệt đã cướp mất mẹ Vy mãi mãi... Nhưng hôm nay Vy bỗng thấy dòng nước dưới kia hiền hòa mát dịu làm sao. Mà Vy thì đang khát. Khát khô cổ cháy họng. Khát đến thấy cả người như sắp khô rang.Vy muốn được đắm mình vào cái dòng nước mát lành kia mà uống cho thỏa thuê, cho đã cơn khát kinh hoàng đang giày vò.Vy lảo đảo đứng dậy, lại gần cái rổ hoa còn nguyên chưa bán được bông nào. Hoa hồng vàng hồng nhung hồng bạch vẫn rực rỡ khoe sắc. Nhưng bông hoa bướm vẫn rập rờn đùa gió lạnh chả biết đến cô vi cô viếc... Vy ôm cả đám hoa muôn sắc nhoài người qua lan can, nhìn xuống dòng nước trong xanh vẫn lững lờ lặng thinh, định thả xuống. Vy bỗng nhìn thấy bóng ai như mẹ mình đang rập rờn dưới đó. Rung rinh cánh tay như vẫy gọi. Mẹ đang gọi Vy. Lâu lắm rồi Vy không được nghe tiếng mẹ gọi: “Vy ơi về ăn cơm.” Vy bàng hoàng rên rỉ: “Mẹ ơi con khát. Mẹ ơi con đói. Mẹ ơi đón con...”
Vy nhao qua thành cầu lao xuống dòng sông. Về phía mẹ.
Một cơn gió bấc lạnh buốt bỗng nổi lên cuồn cuộn. Cơn gió quăng quật cái thân hình gầy khô, mỏng đét của Vy chới với lung liêng như cành khô vừa lìa thân rụng xuống. Rơi tõm xuống sông. Cơn gió lạnh lồng lên dữ dội, xoáy giật mạnh khiến những bông hoa bị xé tung ra, cánh bay lả tả. Những cánh hoa vàng, cánh đỏ, cánh hồng, cánh tím bay bay trong gió hồi lâu, rồi lả tả sa xuống mặt nước sông lúc ấy lại đã tĩnh lặng sau một tiếng tõm cô đơn trong chiều xuân lạnh...
4/2020 TTC.
Đánh giá
Mục lục bài viết
Vy không có bố. Hay nói chính xác hơn là không biết ai là bố Vy. Mẹ Vy là một cô gái mồ côi ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Một đêm hè nóng nực đi ra bờ sông tắm. Nước sông Hồng mùa lũ đỏ rực phù sa. Mát lạnh. Mát đến mê mẩn người.
Người gửi / điện thoại
Các thầy thuốc trên khắp thế giới vẫn đang mầy mò để tìm ra một thứ thuốc, một phác đồ điều trị khả dĩ nhất cho căn bệnh này. Nghe có vẻ căng phải không các bạn?
Nước ăn chân là một loại bệnh ngoài da rất phổ biến ở nước ta, đặc biệt là vào dịp hè, mưa nhiều, lũ lụt. Bệnh còn hay xảy ra ở những người làm việc mà chân phải tiếp xúc với nước bẩn không có dụng cụ bảo hộ, những người cơ địa hay ra mồ hôi chân mà phải đi giày thường xuyên…
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Bến sông xuân 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 3 (Hết) - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Rơi tự do - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...