HOA TRÚC ĐÀO
PART 8:
Ngày Hắn mới ở bộ đội về, một buổi chiều cuối thu, hắn lên bờ đê đầu làng ngồi ngắm sự đời. Ngôi làng nơi hắn sinh ra khi ấy vẫn còn là một cái làng quê nguyên thuỷ của vùng đồng bằng Bắc bộ: nghèo khó và thanh bình. Bao quanh làng hắn là những luỹ tre xanh rì với những cái ngọn cao vút cong cong. Bên làng là một cái đầm to thả đầy sen quanh năm nước trong xanh. Ngày còn bé, suốt ngày hắn lang thang ở cái đầm sen ấy, lúc thì bắt chuồn chuồn, châu chấu về để đấu với nhau, những con chuồn chuồn duối vàng đẹp đẽ với cái đầu bóng loáng nhiều lúc bay chập chờn trong giấc ngủ của thằng bé mải chơi như hắn. Buổi chiều Hè là những cuộc thi bơi lặn hết sức náo nhiệt giữa tụi nhóc làng hắn, rồi thì chán chê lại đi đào ngó sen để ăn ngay trên mặt nước, những cọng ngó sen trắng muốt, giòn tan ngọt, thanh và thoang thoảng hương vị bùn non cũng làm dịu đi bớt cơn đói của lũ trẻ sau một ngày nghịch ngợm. Nhưng thú vui lớn nhất của hắn hồi ấy bên cái đầm sen thơ mộng và thơm ngát là đi câu cá. Những con rô, con giếc, con trê của những ngày đi câu ấy đã nuôi lớn cho cái thân thể đàn ông cường tráng của hắn. Dưới chân đê, cạnh bờ đầm, mọc rất nhiều những cây dứa dại. Cảm giác khi ngồi cạnh cần câu, bên lùm dứa dại đợi cá đến cắn câu thật là thú vị và hồi hộp, cái phao bằng bấc màu trắng đang nằm im trên làn nước trong xanh bỗng nháy nháy một cách mơ hồ, rồi nháy thêm một cách bạo dạn hơn, rồi bất ngờ cái phao bị kéo chìm xuống, chạy băng băng tưởng như sẽ mất hút dưới làn nước … Lúc đó, bàn tay điệu nghệ của hắn sẽ nhanh chóng cầm chiếc cần câu bằng một nhánh tre hóp già và giật chéo lên, dưới làn nước trong xanh, con cá cắn câu lượn một ánh bạc pha vàng ngoạn mục rồi bay lên khỏi mặt nước, một chú cá giếc vàng ươm to bằng bàn tay người lớn nằm giãy đành đạch trên thảm cỏ xanh chân đê … Cái cảm xúc khi giật được con cá lên khỏi mặt nước thật là thú vị, có lẽ đó là cái cảm giác của loài người đã được tổ tiên xa truyền lại, khi các cụ tổ chúng ta còn sinh sống bằng nghề săn bắn. Đấy là sau này hắn mới nghĩ thế chứ lúc đó hắn chỉ biết là thích thôi, hắn thích lắm vì tối nay hắn sẽ được ăn cơm với cá… Buổi chiều đó, hắn cứ ngồi lặng yên trên sườn đê mà nhìn xuống làng. Chiều đang dần buông xuống trên cánh đồng vừa gặt, một vài đám khói nhà ai nấu cơm chiều đang lững lờ, lẩn khuất giữa những hàng tre làm cho hắn có một cảm giác tù túng, bí bách đến nghẹt thở. Xa xa, những làng xóm kế bên cũng đã mờ dần dưới sương chiều đang xuống, tiếng chuông chùa từng giọt, từng giọt rơi vào thinh không buồn tê tái lòng, làng hắn đẹp nhưng mà nghèo quá. Vào giây phút đó, hắn đã quyết định phải đi khỏi làng để lập nghiệp. Hắn phải thoát ra khỏi luỹ tre làng, thoát ra khỏi cái đói nghèo đã bao đời kìm hãm làng quê hắn. Đêm đó, trên cái giường tre ọp ẹp, nơi bố hắn đã nằm và qua đời ở đó, hắn đã hoạch định kế hoạch cho chặng đời sắp tới của mình.
*
* *
Gần đây, Hắn hay bị mất ngủ. Một đêm sau khi chuyển kênh ti vi qua lại hết các kênh chán chê, lúc khoảng một giờ sáng, hắn dừng ở kênh HBO xem một bộ phim Mỹ, tiêu đề hình như là “The Bridges of Madison Country” dịch ra Tiếng Việt có lẽ là: “Những cây cầu ở miền Madison”. Nhân vật nữ chính do nữ tài tử nổi tiếng Meryl Streep đóng. Xem xong, hắn không thể nào ngủ được. Một câu chuyện tình rất lãng mạn và cũng đầy giằng xé, ẩn ức nhưng mà đẹp, đẹp một cách sâu sắc, chan chứa tình người. Một cô gái con nhà thành phố lấy một ông chồng nông dân, theo chồng về quê sống, sinh con, chăm sóc cơ nghiệp nhà chồng. Cuộc sống cứ đều đều bình lặng trôi đi trên cái miền quê Madison hẻo lánh ấy. Bỗng một ngày đẹp trời, chồng và con nàng đi chơi, nàng ở nhà một mình và gặp một tay lãng tử, một kẻ phong lưu lang thang trên đường thiên lý chụp ảnh phong cảnh và bên cây cầu Madison, tình yêu sét đánh đã nổ ra, nàng bỗng ngộ ra đây mới là đam mê, là tình yêu và cuộc sống của mình diễn ra bấy lâu nó nhàn nhạt, là bổn phận, là nghĩa vụ … Và nàng đã định xách vali đi theo người tình mới. Nhưng phút cuối, nàng lại bị ràng buộc bởi nghĩa vụ, trách nhiệm, bổn phận và cả ông chồng nhàn nhạt nhưng tốt bụng ấy, nàng không thể ra đi. Nàng ở lại với ông chồng nông dân nốt quãng đời còn lại. Diễn biến tâm lý của trường đoạn phim này được Meryl Streep lột tả cực kỳ ấn tượng, đau đớn tưởng như có thể vỡ tim mà chết. Người tình của nàng (Tom) cũng cực kỳ tế nhị và trân trọng nàng, ông lặng lẽ chấp nhận quyết định của người yêu, bỏ đi trong màn mưa, chứa chan nước mắt. Cảnh kết của phim thật cảm động, ông chồng già gần chết nằm bên bà vợ cũng già nói: “Anh biết em có một giấc mơ, và anh rất biết ơn em!”. Khi mất đi, nhân vật nữ ấy đã di chúc lại cho hai đứa con của mình đem tro cốt rải bên cây cầu, nơi xảy ra mối tình của nàng với lời nhắn cuối cùng: “Cả cuộc đời Mẹ đã giành cho các con, cho Bố các con, còn phần cuối cùng này xin hãy để Mẹ được về bên với Tôm, bên cây cầu, giấc mơ của Mẹ!”.
Tro cốt của người đàn bà vừa chung thuỷ vừa đa tình ấy vẽ lên bầu trời hoàng hôn một vệt trắng xoá, như hình ảnh của các thiên thần giáng thế xuống đón nàng về miền cực lạc … Đã lâu lắm hắn mới được xem một bộ phim hay như vậy. Hắn liên tưởng đến mối tình của hắn và nàng, có lẽ nào hắn và nàng chỉ có thể ở bên nhau mãi mãi khi đã cùng nhau về miền cực lạc? Đã không biết bao nhiêu lần nàng cũng đã rên lên cùng hắn trong đau khổ và hoan lạc: “Nếu bây giờ chúng mình không gặp được nhau nữa thì làm thế nào?”.
Thế rồi thời gian cứ trôi, mọi việc trong cuộc đời cứ như số phận đã định sẵn cứ lần lượt tới, như cái vòng quay bất biến luân hồi của vũ trụ mà không một sinh linh nào cưỡng được. Kể từ cái đêm nằm trên chiếc giường tre của Bố, hắn đã vạch ra kế hoạch của đời mình, hắn đã lạnh lùng và lý trí cao độ để thực hiện cái kế hoạch của cuộc đời ấy. Hắn hầu như đã đạt được tất cả các mục tiêu đề ra khi hắn quyết định đi ra khỏi luỹ tre làng: Hắn có vợ đẹp, con khôn, hắn có gia tài sự nghiệp, hắn có sự kính trọng của xã hội dành cho … Nhưng từ trong tâm khảm, trong tiềm thức sâu xa, hắn cảm thấy mình thiếu một cái gì đấy? Có lúc hắn trở về quê, về làng hắn như muốn kiếm tìm điều gì, nhưng làng hắn giờ đây không còn tre xanh, không còn đầm sen với con rô con giếc nữa. Làng hắn bây giờ toàn bê tông và nhà hộp, làng chẳng ra làng và phố cũng chẳng ra phố, về làng chỉ thấy ngột ngạt hơn ! Các con hắn đã lớn, đã trưởng thành, đã đi xa, chúng chẳng còn quấn quýt bố mẹ, chúng mải với những niềm vui của thế hệ chúng … Hắn lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn một cái gì đấy mà chỉ khi gặp lại nàng, ngắm vẻ đẹp trong sáng mong manh của nàng, nhìn dáng vẻ vô tư toát lên từ nét đi, dáng đứng của nàng, hắn mới ngộ ra là chính là hắn thiếu nàng. Hắn thiếu một dòng nước mát, một cơn gió miền quê trong lành, thiếu một người con gái làm kẻ “Hồng nhan tri kỉ” cho cuộc đời hắn! Có lẽ vì vậy mà hắn đã thần tượng và theo đuổi nàng suốt bao nhiêu năm, dù cuộc đời doanh nhân của hắn không thiếu cơ hội và những bóng hồng sẵn sàng đến bên hắn một cách tự nguyện và tràn đây dâng hiến!
Khi bắt đầu đến với nhau, giữa Hắn và Nàng cứ gần như ký một cái Hiệp định vậy:
“Anh ơi, thành phố này bé nhỏ lắm, mọi người biết nhau hết!”
“Em đừng lo, chúng mình sẽ chỉ gặp nhau ở nơi xa, nơi không ai biết chúng ta hết!
Thế rồi, những cuộc du ngoạn của hắn và nàng mỗi khi hai đứa thu xếp được công việc: Ba vì, Sơn tây, Thác đa, Đại lải, Suối mỡ, Hạ Long …
“Chúng mình yêu nhau, nhưng anh vẫn phải lo tốt việc gia đình đấy nhé!”.
“ừ, anh thu xếp được mà”
Hắn biết nàng nói việc gia đình là việc gì.
Hắn có thu xếp gì đâu, hắn cứ lờ đi, hắn trốn “Thuế”!
“Anh phải hứa với em là dù thế nào cũng không được làm gì ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình hai bên nhé!”
Hắn lại hứa (mà thằng đàn ông nào nằm bên gái đẹp mà không hứa nhỉ?) nhưng hắn vẫn tự hỏi: Gia đình nàng hạnh phúc? Thế sao nàng lại còn gặp hắn nhỉ?
“Em cũng không hiểu tại sao em lại đến với anh, có lẽ em bị điên!”
Hắn cũng chả hiểu! Hắn cứ tự mình mà thưởng thức nàng thôi. Nhưng còn phần hắn, hắn hoàn toàn hiểu bản thân mình muốn gì, hắn đã khao khát nàng từ mười mấy năm nay rồi! Còn nàng, sao nàng lại đến với hắn?
“ở bên anh, em thấy hạnh phúc nhưng em cũng cảm thấy mình có lỗi quá!”.
Cái này thì hắn chịu, hắn chả biết là hắn có lỗi, nàng có lỗi hay cả cuộc đời nhốn nháo này có lỗi ! Dù sao sự tồn tại của con người trên đời này cũng chỉ là vệt sao băng vụt qua bầu trời rồi tan biến vào không trung mà chả để lại dấu vết gì mà thôi. Vậy thì sau đây, ai có lỗi hay không có lỗi có ý nghĩa gì đâu. Hãy cứ tận hưởng những phút giây đang sống hiện tại đi! Hắn kéo nàng rúc sâu vào ngực mình, hôn lên mái tóc sực nức mùi thơm hoa oải hương và hương đàn bà của nàng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể kiều diễm của nàng, mò mẫm săn tìm những cảm xúc đàn bà nơi nàng. Xuân tình của nàng lại dào dạt đổ về, hắn và nàng lại hoà vào nhau trong dập dồn, dập dồn cảm xúc …
Tết Nguyên đán vừa rồi, không được gặp nàng, hắn đã viết cho nàng mấy vần thơ xuân, lúc đọc qua điện thoại, hắn đã nói với nàng là chỉ anh và em mới hiểu:
“… Những dào dạt, những tình xuân
Những vầng trăng tỏ, những vầng trăng mơ … ”
Tên nàng là tên vầng trăng, khuôn mặt nàng đẹp như trăng rằm đến độ. Hắn nhìn tỏ, hắn nhìn mơ thì vẫn cứ đẹp, mà nàng không những đẹp mà còn dào dạt lắm, xuân tình của nàng lai láng thế thì hỏi làm sao hắn không mê đắm nàng! Nhiều lúc, ngắm thân hình đàn bà đang độ nảy nở chín mọng của nàng, hắn thầm cảm ơn số phận đã mang lại cho hắn một tạo vật đẹp đẽ đến như vậy. Nhưng có lẽ, điều làm hắn ngày càng mê đắm nàng hơn là vẻ vô tư thanh thản của nàng toát lên từ ánh mắt, dáng đi, giọng nói, tiếng cười. Nàng vô tư trong đời thường và cả trong tình dục, nàng cứ dâng hiến, cứ yêu chiều hắn mà chẳng bao giờ nàng đòi hỏi hắn điều gì.
*
* *
Đánh giá
Mục lục bài viết
Ngày Hắn mới ở bộ đội về, một buổi chiều cuối thu, hắn lên bờ đê đầu làng ngồi ngắm sự đời. Ngôi làng nơi hắn sinh ra khi ấy vẫn còn là một cái làng quê nguyên thuỷ của vùng đồng bằng Bắc bộ: nghèo khó và thanh bình. Bao quanh làng hắn là những luỹ tre xanh rì với những cái ngọn cao vút cong cong.
Người gửi / điện thoại
Hồi tôi đang ở bộ đội, năm 1984. Cả đơn vị nuôi tăng gia được một con lợn ngót tạ. Thủ trưởng nhân dịp gì đấy hạ lệnh mổ thịt cho lính tráng làm bữa ấm chân răng. Vui lắm...
Nhưng trước hết có lẽ ta nên tìm hiểu chút, huyết áp là gì? Huyết áp là áp lực đẩy máu do sức bơm của tim và độ cản của thành mạch. Hay hiểu một cách khác đó chính là áp lực của dòng máu lên thành mạch. Như ta đã biết, hệ tim mạch gồm hai thành phần cơ bản: tim và hệ mạch máu. Tim co bóp tạo ra áp lực đẩy máu lưu thông trong hệ mạch tới các cơ quan trong cơ thể. Mỗi lần tim co bóp lại để tống máu từ tim vào động mạch: áp lực máu tạo ra khi ấy ta gọi là huyết áp tối đa...
Thật khó mà hình dung ra đời sống con người thời hiện đại lại thiếu thuốc kháng sinh. Thuốc kháng sinh- hay thuốc trụ sinh, tùy từng nơi gọi là một chất chiết xuất từ vi sinh vật hoặc có thể bán tổng hợp: từ cái chất chiết xuất trong công nghệ nuôi cấy vi sinh ra kia, người ta lấy đó là chất gốc rồi gắn thêm vào các chất hóa học khác, cho ra nhiều loại kháng sinh bán tổng hợp khác nhau.
Bến sông xuân 1 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...