HOA TRÚC ĐÀO
PART 9 :
Một hôm, vì công việc hắn phải tiếp khách uống rượu trên thành phố, vào nhà hàng thì thật vô tình, nàng cùng chồng cũng đi ăn uống với bạn bè ở đó. Hai tốp khách ngồi xa xa nhau ở phòng lớn, hắn và nàng nhìn thấy nhau nhưng cứ lờ đi, coi như không quen biết. Hắn vừa uống rượu vừa ngắm nhìn nàng một cách kín đáo. Nàng thì vô tư, rạng rỡ bên chồng, chăm sóc chồng từ miếng ăn, chén rượu, đỡ đần chồng tiếp khách. Tất cả, từ người nàng toát lên một vẻ hạnh phúc, viên mãn bên người chồng thành đạt, giỏi giang … Bỗng nhiên, hắn thấy cả người mình như trào lên một niềm ghen tức khó tả thành lời, hắn muốn đến bên nàng để hét lên: Tại sao! Tại sao! Tại sao em yêu chồng thế? Tại sao em cũng vẫn yêu anh thế? Tại sao? … Hắn bỗng thấy khát kinh khủng, uống liền mấy ly đúp với các đối tác, rồi hắn say đến độ phải có người đưa về. Nằm một mình trong phòng, say nhưng trí óc hoàn toàn tỉnh táo, hắn thấy đau khổ, hắn thấy mình khốn nạn, hắn thấy mình tội lỗi … Mọi cảm giác ấy cứ trộn vào nhau, vật vã trong cơn say. Hắn thấy mình như là hiện thân của những điều xấu xa nhất trên đời: Hắn quyến rũ nàng, phá hoại hạnh phúc gia đình nàng, hắn thấy mình như là điển hình của một tên phàm phu tục tử làm vấy bẩn lên tấm thân trinh trắng của nàng, đáng lẽ tấm thân ngọc ngà ấy là chỉ của riêng nàng để mà chiều chồng, yêu con, hắn thấy mình tệ hại … Nhưng đúng lúc đó, hắn lại thấy thèm nàng day diết, hắn ước ao lúc đó hắn được úp mặt vào bộ ngực nóng hổi của nàng mà ngủ thì hạnh phúc xiết bao. Hắn thèm được hôn nàng từ đầu đến chân để cảm nhận hết được cái hương vị đàn bà nồng nàn ma mị của nàng. Cái vẻ đàn bà của nàng hôm ấy, làm cho cả bàn tiệc bên này, các bàn xung quanh, các đấng mày râu đang hăng rượu vẫn phải ngẩn ngơ, thẫn thờ! Lúc này, nằm say rượu một mình, nhớ và thèm nàng quá, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý định điên rồ, hắn sẽ chiếm nàng làm của riêng! Hắn sẽ không cam chịu san sẻ nàng với một ai khác nữa, dù đó là chồng nàng hay con nàng. Hắn lên một kế hoạch, một âm mưu mà nàng không đỡ được, chắc chắn hắn sẽ sở hữu riêng nàng!
“Thì em chả là của riêng anh rồi đấy thôi, anh là tham lắm!”
Đúng là hắn tham thật, hắn là người đến sau, hắn là người chen vào tổ ấm của nàng thế mà giờ đây, hắn lại muốn phá nát tất cả, muốn độc chiếm nàng! Lý trí thì bảo hắn thế, nhưng trái tim hắn cứ nhói lên, hắn yêu nàng và không muốn san sẻ với ai. Tình yêu có lý lẽ riêng của nó, có thằng đàn ông nào trên đời này lại muốn san sẻ người tình trong mộng của mình với kẻ khác không hả Giời?!.
*
* *
Cuộc sống của Hắn quãng thời gian gần đây khá nặng nề, tâm trạng lúc nào cũng u uất. Có lúc hắn cảm thấy cực kỳ là vô nghĩa cho sự tồn tại của bản thân mình. Có lúc hắn lại thấy như mình đã làm xong nghĩa vụ ở đời, mà quả thật xét ở một góc độ nào đấy, thì hắn cũng đã xong “Nợ đời”! Con cái hắn đã lớn, đã rời xa gia đình. Vợ hắn chẳng còn niềm vui bên hắn, vợ hắn giờ đang mải theo những niềm vui khác mà hắn không chia sẻ được. Khi có nàng, hắn nhiều lúc đã tưởng nàng sẽ là nguồn vui, là lí lẽ sống duy nhất của hắn. Nhưng rồi, mỗi khi rời xa nàng, mỗi khi nàng trở về bên gia đình của mình, hắn lại thấy cô đơn khủng khiếp. Những lúc đó hắn thấy mình như một kẻ vô tích sự, hoặc tệ hại hơn có lúc hắn cảm thấy mình như một cái đồ vật, một trò giải trí của nàng. Nhìn nàng rạng ngời hạnh phúc bên chồng, hắn bỗng liên tưởng đến mình, có lẽ hắn chỉ là đóng vai trò như cái tăm bông ngoáy tai…? Thật cay đắng nhưng có lẽ là sự thật? Nhưng có còn sự thật nào nữa không? ở bên nhau, nàng vẫn nồng nàn yêu thương hắn, nàng vẫn âu yếm chăm sóc hắn từ những điều nhỏ nhất, nàng vẫn sắm cho hắn từ đôi giày cho đến chiếc quần con … Hắn đau khổ lắm, tâm trạng của hắn luôn luôn bị đẩy giữa hai thái cực, có lúc bừng bừng yêu thương nhưng có lúc lại cảm thấy thật lạnh lùng khi nghĩ về nàng. Lúc thì hắn mong muốn cho nàng ra đi để hợp lý hoá gia đình, để nàng được trọn vẹn chồng con. Nhưng có lúc, hắn lại muốn giữ nàng ở lại với hắn. Lúc thì hắn mong muốn nàng cứ mãi đẹp, mãi trong sáng, mong manh, vô tư như bông hoa đào khi đón xuân về để hắn thỉnh thoảng được ngắm nhìn mà ước ao hạnh phúc. Nhưng có lúc, hắn lại chỉ muốn chà đạp, dày xéo, phá nát cái vẻ đẹp thiên bẩm của nàng để vĩnh viễn không có thằng đàn ông nào được sở hữu nữa …
Hắn đã đọc ở đâu đó, hình như là kinh thánh, một câu rất hay mà hắn tâm đắc mãi: “Khi nào con người cùng quẫn, đấy là cơ hội của Chúa!”. Cần phải rơi vào những hoàn cảnh bế tắc, không lối thoát, không giải thích được bằng những lý lẽ thông thường thì mới hiểu được tại sao niềm tin tôn giáo của con người xa xưa mãnh liệt thế. Đấy là cái phao cứu sinh, là niềm an ủi sau cùng, là sự cứu rỗi cho những linh hồn lầm lạc, là lý do sống sau chót cho cuộc đời đã trải qua hết những cung bậc của “hỷ nộ ái ố”. Nhưng hắn, là một người được học hành tử tế về khoa học tự nhiên, lý tính rất mạnh. Hắn gần như không tin tưởng gì vào các thế lực vô hình, nhưng dạo này bí bách quá, hắn không biết giải thích thế nào cho tâm trạng và cả tình trạng hiện tại của mình. Hắn năng đi đền chùa, miếu mạo quanh vùng để cố tìm sự giải toả cho bản thân. Một hôm, hắn đã kỳ công leo lên tận chùa Đồng trên núi Yên Tử, đứng lặng yên trên đỉnh núi thiêng, giữa bao la mây trời sương gió ào ạt xung quanh, giữa cả ồn ào và nhốn nháo của trần thế tranh nhau mua thần bán thánh. Ngắm nhìn cả một dãy núi trùng điệp vùng đông bắc lúc mờ lúc tỏ trong mây, tự nhiên, hắn bỗng ngộ ra một điều: Việc hắn và nàng gặp nhau là do có duyên với nhau từ kiếp trước, nhưng hắn và nàng không có phận với nhau, âu cũng là định mệnh vậy! Hắn và nàng chỉ như hai ngôi sao băng trên bầu trời, trong quỹ đạo chuyển động của mình, xẹt vào nhau, bùng nổ rực rỡ rồi mỗi ngôi sao lại bay biến vào trong vũ trụ bao la với những quỹ đạo khác nhau …
Lòng nhẹ nhõm và thanh thản, hắn xuống núi, vừa đi vừa lẩm nhẩm bài phú của Đức Phật Hoàng Trần Nhân Tông mà hắn vừa được đọc:
"Ở đời vui đạo cứ tùy duyên
Đói hãy ăn, buồn ngủ ngủ liền
Trong mình có báu thôi tìm kiếm
Trước cảnh vô tâm chớ hỏi thiền."
Thật là bất hủ! Có lẽ cả cuộc đời với những võ công oanh liệt của Ngài, rồi với cả những vinh hoa tột đỉnh của Ngài, cùng với cả sự cô đơn đến tận cùng của Ngài khi tu hành ẩn dật nơi thâm sơn cùng cốc mới chiêm nghiệm và để lại cho hậu thế những điều sâu sắc như vậy! Như một kẻ lữ hành giữa rừng sâu đêm đen chợt nhìn thấy ánh lửa, hắn cứ vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Trước cảnh vô tâm chớ hỏi thiền!” Cảnh đời bầy trước mắt, tâm không động có lẽ chỉ là đá thôi...
Ngày hôm nay, nàng chuyển gia đình về kinh theo chồng. Hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, hắn và nàng đã nhiều lần nói chuyện về đề tài này nhưng rồi cũng chẳng đến đâu. Nàng vẫn theo ý nàng và hắn cũng biết, dù cay đắng, hắn là gì của nàng … Nhưng mà sao gương mặt nàng vẫn đẹp và trong sáng thế? Và dù thế nào, mỗi lần gặp nhau nàng vẫn nồng nàn và đắm say thế? Những cuộc gặp gần đây với nàng, hắn không đề cập gì nữa về chuyện ra đi của nàng, hắn đã chấp nhận số phận của một mảnh sao băng bay qua bầu trời của nàng. Vào hôm sinh nhật của nàng vừa rồi, hắn và nàng uống hết một chai rượu, lơ mơ say và cũng đã nỉ non thề bồi, đã hẹn ước như người quan họ, yêu nhau chẳng lấy được nhau, nhưng đời này, kiếp này sẽ mãi là bạn bên nhau. Thế rồi trong lơ mơ say hắn đọc cho nàng nghe bài thơ chia tay, về CON ĐƯỜNG HOA ĐẮNG…
Trên con đường này
Anh và em đã hẹn hò nhau
Hoa nở đỏ lá cành xanh mướt
Anh yêu em và yêu màu hoa đó
Yêu cả con đường mình đã giao duyên.
Trên con đường này
Em đã đi về nơi xa ngái
Hoa vẫn đỏ lá vẫn xanh non
Nhưng em đã không còn bên anh nữa…
Anh bỗng thấy màu hoa đang nhức nhối
Như máu tim anh từng giọt nhỏ trên đường.
Em đã đi mà chằng hề lưu luyến
Như quê ta xưa canh hát đầu đình
Dù tàn đêm vẫn người ơi người ở
Nón quai thao ai níu chẳng ai về…
Em đã đi cứ là như thể
Chưa chút tình chưa cả chút đong đưa
Chưa âu yếm như chưa từng hò hẹn
Đưa nhau đi suốt dọc dải hoa đào
Để hoa đỏ lá xanh rờn bấy lá
Mà người đi người chẳng hẹn ngày về.
Trên con đường này
Từ nay vắng bóng đôi ta
Mặc hoa đỏ lá xanh thì thào kể chuyện
Câu chuyện tình dang dở đắng như hoa.
Tám giờ sáng, hắn lên đến thành phố, vào quán cà phê chếch bên kia đường với nhà nàng, ngồi uống cà phê và ngắm nhìn: Một cảnh gia đình hạnh phúc, nàng dắt tay hai đứa con, âu yếm mở cửa đưa chúng vào ngồi chỉn chu ở ghế sau chiếc Toyota camry 2.4 bóng lộn. Chồng nàng đang tất bật xếp vali lên cốp xe, nàng ra phụ giúp chồng, nét mặt vô cùng mãn nguyện và rạng rỡ. Chồng nàng cầm lái, nàng ngồi bên ghế phụ, thật âu yếm, nàng lấy từ trong xắc ra mấy chiếc khăn giấy lạnh lau mấy giọt mồ hôi vừa rịn ra trên trán chồng nàng, dưới ánh nắng hè buổi sớm. Chồng nàng khởi động ô tô, rồ nhẹ ga, chiếc xe vút đi, nhằm hướng kinh thành thẳng tiến, bỏ lại phía sau một làn khói xanh mờ...
Hắn ngồi lặng im ở quán cà phê, như hoá đá, vô thức. Hắn đứng dậy, trả tiền, lái xe về một khách sạn trung tâm thành phố. Hắn lấy phòng, lôi từ cái túi nhỏ mang theo vài thứ mà hắn đã rắp tâm chuẩn bị. Vừa bỏ ra hắn vừa lẩm nhẩm như một thói quen: cao cô đặc lá trúc đào - trúc đào tên khoa học Nerium oleander, họ Trúc đào Apocynaceae - liều thấp trợ tim, liều cao rất độc: Ngừng tim, vỡ tim ngay! Và đây, hai mươi viên Gacdenan 0.10, thuốc an thần mạnh, tạo giấc ngủ sâu, hai mươi viên đủ để vĩnh viễn không bao giờ dậy! Thêm nữa, năm tép heroin, lạc thú cuối ở đời mà hắn chưa thử! Một tép là lên tiên, năm tép đảm bảo lên tầng cao nhất của thiên đường! Hắn mở tủ lạnh, lấy một lon nước tăng lực, thứ nước mà hắn hay uống khi làm tình cùng nàng, rót ra cốc, hoà tất cả các thứ trên vào, ngồi lên giường, đắp chăn và nốc một hơi cạn rồi nằm xuống. Hắn thấy như có một tia chớp đồng thời nổ tung trong đầu và một phát dao chí tử soáy sâu vào tim, sau đó là đen ngòm, vô thức…
Biên bản pháp y của Công an Thành phố kết luận:
Ngày … tháng … năm. Một người đàn ông trung niên tự tử bằng thuốc độc tại khách sạn trung tâm thành phố. Có để lại di thư, nói không thù oán hay yêu ghét ai, đề nghị được hoả táng và chôn cất tại quê nhà./.
10/ 2012.TTC.
Đánh giá
Mục lục bài viết
Một hôm, vì công việc hắn phải tiếp khách uống rượu trên thành phố, vào nhà hàng thì thật vô tình, nàng cùng chồng cũng đi ăn uống với bạn bè ở đó. Hai tốp khách ngồi xa xa nhau ở phòng lớn, hắn và nàng nhìn thấy nhau nhưng cứ lờ đi, coi như không quen biết. Hắn vừa uống rượu vừa ngắm nhìn nàng một cách kín đáo.
Người gửi / điện thoại
Bây giờ y học đã kết luận, bệnh nhân covid chết chủ yếu do "cơn bão cytokine" xuất hiện khi cơ thể bị viêm nhiễm bởi virus, vi khuẩn. Vậy làm thế nào để chặn đứng cơn bão chết chóc này? Sau những mầy mò, các thầy thuốc trên thế giới đã tìm ra cách: dùng thuốc kháng viêm nhóm steroid như: dexamethasone, methylprednisoline, prednisolone... để chặn đứng cơn bão này, cứu sống bệnh nhân.
Hồi tôi đang ở bộ đội, năm 1984. Cả đơn vị nuôi tăng gia được một con lợn ngót tạ. Thủ trưởng nhân dịp gì đấy hạ lệnh mổ thịt cho lính tráng làm bữa ấm chân răng. Vui lắm...
Giáo sư Kê - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Buông - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...