Nhà hắn ở căn hộ 810, tầng tám, nhà K3, khu đô thị mới Việt Giang, bên Long Biên.
Hai vợ chồng và đứa con gái nhỏ gần ba tuổi vừa chuyển sang bên này ở chưa đầy năm. Trước, cả gia đình hắn tá túc ở một gian nhà thuê trong xóm nước đen, đằng mạn Kim Ngưu.
Cái nhà chung cư bảy mươi sáu mét vuông, hai phòng ngủ, một toa lét này là do vợ hắn làm ở ngân hàng, thu nhập khá, rồi bà mẹ vợ xót con dấm dúi thêm cho vào để mua. Và phần nữa là ở ngân hàng, chỗ vợ hắn làm việc, cho vay ưu đãi mười năm, để tạo điều kiện cho nhân viên có nhà ở... Chứ đợi hắn, nhân viên quèn của công ty tổ chức sự kiện, có đến đời mồng thất mới có tiền mua.
Buổi sáng đầu tiên sang ở, hắn dậy sớm, ra ban công vươn vai hít thở, nhìn xuống vườn hoa thấy mọi người đi bộ, thể dục…Hắn thấy chuếnh choáng sao đó.
Chiều hôm ấy, hắn về sớm, bế con đi thang máy xuống công viên. Nhìn con bé thung thăng chạy chơi trên sân, hắn thấy như mơ. Hắn nhớ cái gian nhà cấp bốn, cửa lúc nào cũng đóng kín cho đỡ mùi hôi từ sông Kim Ngưu xông vào. Hắn nghĩ gia đình mình đã đổi đời.
Hôm cúng tân gia nhập trạch, có mặt đầy đủ cả hai bên nội ngoại. Bố hắn thắp hương khấn thổ công xong, quay ra bảo hắn: “Từ nay trở đi, liệu mà tu tỉnh. Cư xử với vợ con và gia đình bên ngoại cho lễ phép. Tao mà nghe điều tiếng gì thì cứ liệu thần hồn, nghe chưa?” Hắn nghe không rõ lắm, vì lúc ấy, hắn đang mải nghĩ, nhà ở tít tận trên tầng tám thì ông thổ công, ông ấy ngụ ở chỗ nào nhỉ…
Nhưng vợ hắn thì nghe rõ, nhớ kỹ những gì hắn đã nói với nàng cái hôm hai vợ chồng đi ký hợp đồng mua nhà. Cưới nhau mấy năm, nhưng hắn chả đưa được cho nàng một đồng xu mẻ nào gọi là có. Đi làm được đồng nào, hắn đàn đúm bạn bè, rượu chè bia bọt và chi vào tình phí với mấy cô nàng lẳng lơ hết. Vợ hắn biết, nhưng nàng âm thầm chịu đựng để mong hắn đến ngày tu tỉnh, như lời bố chồng vẫn nói. Nàng âm thầm kiếm tiền, nuôi con. Rồi một ngày đẹp trời, nàng rủ hắn sang Long Biên mua nhà. Ở văn phòng giao dịch ra, cầm trong tay hợp đồng mua căn hộ chung cư rồi, hắn thấy như mơ. Không thể tin được. Hắn sắp sở hữu một căn hộ hai phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi. Vợ hắn quá giỏi, quá ngoan, quá hiền…Hắn ôm vai vợ thì thầm: “Từ nay anh sẽ chắt bóp để cùng em trả tiền mua nhà”.
Hắn và nàng gặp nhau khi hắn được công ty điều đến trường nàng ở phố Chùa Bộc, tổ chức một sự kiện gì đó, khi ấy nàng đang là sinh viên năm cuối, tình nguyện viên hỗ trợ. Sau hôm đó, nàng mê hắn ngay. Cũng không có gì lạ. Vì hắn đẹp trai, nói giỏi, hát hay. Hắn làm MC.Tuy hắn là con nhà nông dân chính hiệu, nhưng giời lại phú cho hắn khuôn mặt và dáng vẻ như một tay công tử Hà thành. Hắn cao đến một mét bảy lăm và khuôn mặt rất thanh tú, mắt to, đôi lông mày rậm đen, thẳng băng, mũi cao. Hắn laị chơi được khá nhiều môn thể thao, nên hồi học ở trường Xã hội Nhân văn, hắn là hot boy của trường. Rất nhiều gái mê hắn. Ngay lúc đó, hắn cũng đã có nhiều nhân tình.
Vợ hắn chỉ là một cô sinh viên nhàn nhạt, không có gì nổi bật về nhan sắc. Mặc dù sinh trưởng ở thành phố, nhưng nước da nàng vẫn ngăm ngăm và cách ăn mặc, trang điểm cũng không có gì sành điệu. Nhưng nàng học giỏi. Nàng rất chăm chỉ học hành, hết giờ lên lớp là nàng về ngay nhà với bố mẹ và cô em gái nhỏ. Nhà nàng ở trong một khu gia binh, ngay chỗ đường Trường Chinh đi vào. Bố nàng vốn là sĩ quan quân đội đã nghỉ hưu. Nàng gặp và mê hắn ngay lập tức. Mà làm sao không mê được khi nàng là cô sinh viên hai mươi mốt tuổi, chưa có mảnh tình vắt vai và cũng đang khao khát muốn biết hương vị nụ hôn đầu tiên nó như thế nào. Mà hắn, thì cứ như một thói quen, gặp gái là hắn lại buông những lời đường mật…Có khi hắn cũng chả có mục đích gì. Có khi chỉ là một thói quen. Hắn cũng chỉ coi mấy lời tán tỉnh như thật ấy, là những câu chuyện tầm phào trong lúc làm việc cho bớt buồn chán mà thôi…Nhưng nàng thì lại không nghĩ thế. Nàng thấy hắn đẹp trai lạ lùng. Từ con người hắn như toát ra sự thu hút ma mị, cứ như có một thỏi nam châm hút nàng về phía hắn.
Nàng cố dùng những lý trí tỉnh táo, những răn dạy của phụ huynh, những bài luân lý được thày cô giảng cho nghe từ ấu thơ để cưỡng lại cái hấp lực giới tính mà hắn như vô thức, đã quăng một tấm lưới bùng nhùng êm ái về phía nàng. Nàng không thể cưỡng nổi sự tò mò bản năng, sự khao khát tình ái từ đâu đó sâu thẳm trong nàng, xúi giục nàng ngã vào lòng hắn mà chẳng đợi hắn phải tán tỉnh hay theo đuổi gì nhiều. Là vì, nàng mê hắn. Mà nàng không thể không mê hắn. Hắn đẹp trai, hắn nói giỏi, hắn hát hay, và … hắn thầm thì vào tai nàng: “Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên”, khi hắn dằn ngửa nàng ra nền phòng trọ của hắn tít đằng ngõ Quan Hoa, mạn Cầu Giấy. Nàng hạnh phúc. Có cô gái nào không hạnh phúc khi tình yêu đang tràn trề, lại được dâng hiến cho người mình yêu đắm đuối?
Nhưng hắn có hạnh phúc không? Chính hắn cũng chả hiểu. Cái cảm giác được dâng hiến hay chiếm đoạt, hắn hưởng nhiều rồi. Giời cho hắn một khuôn mặt và dáng vẻ liêu trai gì đó, nên gái bu vào hắn nhiều lắm. Từ những em sinh viên son rỗi, cho đến những chị công chức bận chồng, khi có cơ hội đều sẵn lòng cho hắn những xúc cảm đàn ông mà hắn quen hưởng từ năm thứ hai đại học. Hưởng thụ nhiều rồi nên, hắn dần dần thấy cảm xúc như chai đi, lắm lúc hắn làm tình với các nàng, như là phản xạ. Tán tỉnh, đi chơi, cầm tay, hôn hít, làm tình…Rồi sớm mai, hắn lại quên không cả nhớ gọi điện lại. Nhưng nàng thì không quên được hắn. Vì với nàng là mối tình đầu. Nàng sinh trưởng ở thành phố này, nhưng cha nàng là sĩ quan quân đội, xuất thân từ một miền quê nổi tiếng là lễ giáo khắt khe. Ông giáo dục cả hai đứa con gái mình rất nghiêm khắc. Thế cho nên, khi bọn con gái học cùng nàng kháo nhau là, bây giờ học sinh trung học mà vẫn còn zin, đích thị chỉ là đứa dở hơi, thì nàng thực sự vẫn chưa biết gì…Khi mà nàng cho hắn cái trong trắng của đời con gái, nhưng vài hôm sau cũng không thấy hắn gọi lại, thì nàng đã ngạc nhiên lắm. Nàng nghĩ, hắn cũng như nàng, cũng đê mê trong dâng hiến và hưởng thụ, những giây phút như thế bên nhau thì làm sao có thể quên được…Nhưng mà hắn lại đang có cả tá nhân tình lúc ấy. Hắn phải chia sẻ những phút giây thăng hoa như với nàng cùng các cô nàng khác. Có lúc hắn cũng thấy mình như một con nghiện hay là một tên nô lệ tình dục. Nhưng các cô nàng không để cho hắn yên. Và nàng, cũng không để cho hắn yên. Nàng đến phòng hắn. Nàng trách móc hắn. Hắn bảo nàng là hắn cũng còn phải đi làm việc của công ty. Hắn phải kiếm ăn. Hắn là trai quê tay trắng ở chốn phồn hoa. Hắn phải lập nghiệp. Nàng thấy thương hắn. Từ bé đến giờ, nàng chưa phải đói bữa nào. Chân nàng cũng chưa phải đi bộ đâu quá hai đường phố nội thành. Nàng còn chả biết Đông Anh là ở chỗ nào. Nàng lại ngồi vuốt ve mái tóc lãng tử uốn lượn từng nếp như làn sóng trên đầu hắn, nàng ôm cái đầu mệt mỏi của hắn vào lòng mình mà xót xa. Hơi nóng từ lòng nàng làm cho hắn như được tiếp thêm sức lực. Khuôn mặt nhợt nhạt lúc nãy trở lên hồng hào. Môi hắn lại hé nở một nụ cười liêu trai và kéo nàng đổ xuống giường…
Vợ hắn là người tình thứ nx hay ny thì hắn cũng chả rõ. Nhưng mà hình như là định mệnh, nàng có thai con bé con ngay từ lần đầu tiên. Khi nghe nàng thông báo có thai, hắn cứ dụi mắt rồi lại dụi tai, không tin được. Khi làm tình xong, em nào hắn cũng đưa cho hai viên tránh thai khẩn cấp. Hắn bảo, thân còn chưa lo nổi thân thì vợ con làm sao, em cứ chờ đi…Nhưng mà hôm với nàng, xong việc, hắn cũng đã đưa cho nàng hai viên tránh thai khẩn cấp bảo về uống, mà sao nàng lại không uống? bây giờ nàng thì vẫn còn đang đi học, hắn đi làm chỉ đủ tiền nhà và tiền cơm bụi, cưới nhau thì sống thế nào? Hắn ra nhà thuốc, mua một viên RU486, dùng cho trường hợp quá kỳ kinh. Về nhà, hắn đưa cho nàng bảo uống để xử lý. Nàng nhìn hắn như một con quái vật. Nàng nhìn hắn rất lâu, không chớp mắt. Rồi nàng cầm cốc nước nguội hắn vừa đưa cho, hắt thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của hắn…
Mấy tháng sau, một đêm đi làm về, hắn thấy trong phòng mình có một ông đứng tuổi ngồi chờ. Ông ấy hỏi hắn mỗi câu: “ Con Minh Châu có thai, mày có cưới nó không?”
Nhìn nét mặt tay cựu sĩ quan quân đội khi ấy, hắn biết là không thể chối cãi. Mà hình như ông ấy còn mang theo súng, chỗ bụng trước thấy cành cành…
Thế là hắn có vợ. Hắn dọn luôn về nhà ông bố vợ ở cho tiện. Nhà bố vợ hắn năm tầng nhà mà có bốn người, thêm hắn là năm, rộng chán. Vợ chồng hắn được ở nguyên tầng ba, thoải mái. Chỉ có mỗi một điều là, ông bố vợ hắn là sĩ quan quân đội, mặc dù về hưu rồi nhưng vẫn giữ nếp sinh hoạt nhà binh. Sáng đi báo cáo “con đi học đi làm”, chiều về báo công “con đã về”.Một tuần một lần vào tối thứ bảy, cả nhà ngồi họp kiểm điểm lại xem có gì tốt xấu…Mà hắn thì nhiều khuyết điểm: đi sớm về muộn, rượu say bét nhè, ngủ ở ngoài, ăn ở luộm thuộm, quát vợ mắng con…Lần đầu tiên, bị ông bố vợ bắt làm kiểm điểm, hắn cứ tưởng đùa. Lần thứ hai, lần thứ ba…Hắn không chịu nổi nữa. Hắn bỏ ra đằng Kim Ngưu thuê nhà. Vợ hắn khóc hết nước mắt rồi bế con theo đến ở với chồng. Mặc cho ông bố đùng đùng quát váng giời là, từ nay tao không có chúng mày, từ giờ trở đi đừng nhìn mặt tao nữa…
Vợ hắn đã ra trường. Vì nàng tốt nghiệp loại xuất sắc nên thi được vào làm nhân viên một ngân hàng liên doanh với nước ngoài trên phố Lò Đúc. Còn công ty của hắn, vẫn ở toà nhà MGK dưới Hoàng Cầu, trên tầng ba mươi sáu.
Cái gian nhà cấp bốn rộng hơn mười mét vuông ở trong một cái nghách ngõ phố Kim Ngưu là nơi tá túc của gia đình hắn, lúc nào cũng phải đóng kín cửa cho đỡ mùi hôi từ sông Kim Ngưu xộc vào. Mà cái mùi ấy, nó xông lên, khiến người nào chưa quen, giàn dụa nước mắt nước mũi. Con bé con nhà hắn không quen nên mắt lúc nào cũng như ướt nhoèn…Bà ngoại con bé lén chồng đến thăm, nhìn thấy cháu xót ruột, không cầm được nước mắt, bảo con gái: “Thôi chả chồng thì đừng, bế con về xin lỗi bố mày mà ở, chứ thế này cũng gọi là sống sao?”
Nhưng mà vợ hắn không chịu về theo mẹ. Nàng vẫn yêu chồng lắm. Hắn vẫn đẹp trai, hát hay, nói giỏi. Gái vẫn theo hắn nhiều, biết có vợ vẫn theo rều rễu. Lạ. Nhưng cũng lạ là gái gú tung giời thế mà hắn lại rất quý cô con gái nhỏ. Lúc nào ở nhà là hắn lại bế con bé trên tay không rời. Hắn hát ru cho con bé nghe bằng cái giọng trầm ầm thiết tha: “Trăm khúc sông đổ về một bến/ Anh chẳng yêu nàng anh đến mà chi đây…” Con bé dường như không còn cay mắt, nép đầu vào ngực bố ngủ ngon lành. Trên cái miệng xinh xắn của nó, hé nở một nụ cười thánh thiện. Vợ hắn đang ngồi cày trên máy vi tính, liếc nhìn hai bố con ôm nhau, rồi âm thầm cố nuốt một cơn ghen tình xuống dạ. Lúc nãy hắn đi tắm, để điện thoại trên bàn, nàng đã nhìn thấy một tin nhắn từ số máy vô danh gửi đến “ cám ơn anh yêu đã cho em những phút giây tuyệt diệu…” Thế nhưng mà đêm hôm ấy, hắn cũng vẫn làm cho nàng mê tơi. Thật lạ.
Dù phải cưới trong tình thế sự đã rồi, nhưng khi đứa con gái xinh như thiên thần ra đời, hắn thấy đời mình may mắn khi có được nàng. Chuyện hắn gái gú nhiều, nhiều khi cũng chả phải do lỗi của hắn. Có lẽ là do trời. Làm sao mà ông giời ông ấy lại phú cho hắn một cái ánh mắt liêu trai mê hoặc và một nụ cười rất sáng, để cho đám đàn bà con gái cứ nhìn thấy hắn là lại chỉ muốn chén ngay. Hồi đầu năm thứ hai, một chị khoá trên, cùng đội văn nghệ trường đã lôi tuột hắn từ phòng tập về nhà trọ, “về chị bảo cái này”. Khi mà hắn kịp hiểu ra cái điều bà chị định bảo thì phần thân thể đàn ông của hắn đã bị nuốt chửng trong cái ấm nóng, ướt át, đê mê…
Vợ hắn quá yêu hắn, đến độ mê muội. Nàng luôn tự hào vì lấy được một tay chồng đẹp trai như tài tử Hollywood. Hắn thì mới đầu cũng miễn cưỡng, sau thấy rằng thế cũng được, cho nó lành. Dù sao mình cũng cần phải có nơi có chốn. Vả lại, vợ hắn rất giỏi, ra trường, thi tay bo đỗ vào làm ở một ngân hàng có tiếng. Chỉ một vài năm, nàng đã tinh thông nghiệp vụ, trở thành một nhân viên cốt cán nên thu nhập cũng khá. Nàng lại còn mang những hồ sơ, dự án về nhà tranh thủ làm thêm…Chả mấy chốc nàng đã để dành được một món để đặt cọc mua căn hộ chung cư bên Long Biên. Nhưng mà tuy giỏi giang như thế, nàng vẫn một lòng si mê hắn như lúc mới yêu. Chả thế mà từ bé đến lớn, quen được sống trong sự bao bọc của bố mẹ, nhưng khi hắn bỏ đi thuê nhà ở ngõ nước đen, nàng cũng tắp lự bế con theo hắn mà chẳng cần suy tính.
Bởi thế cho nên, dạo này hắn suy nghĩ nhiều, hắn đang rất day dứt.
Là vì, hắn không bỏ được thói quen gái gú mắc phải từ năm thứ hai đại học. Hắn thấy trong người mình như lúc nào cũng rừng rực cháy một ngọn lửa khát khao xác thịt đàn bà. Không hiểu cái bà chị cùng đội văn nghệ nhà trường, đã làm cái kiểu cách gì mà khiến bản năng tính dục mãnh liệt của hắn như bị đánh thức. Nhưng chả một cô nàng nào đủ cho hắn. Hắn mê mải ngụp lặn trong bể tình ái của hàng tá các cô nàng lẳng lơ và không lẳng lơ, của những bà chị chuyên chính chồng con nhưng vẫn tự cho phép mình hưởng thụ cuộc đời trai trẻ của hắn. Đến khi con gái hắn ra đời, đi làm về, nhìn thiên thần bé nhỏ nằm bi bô trong nôi. Nhìn đôi mắt con gái nhỏ trong suốt như nước mưa vừa hứng giữa trời, hắn thấy mình hư đốn đủ mọi đường. Hắn mới chỉ vừa từ nhà nghỉ với một em nhân tình, cùng tranh thủ đi làm về sớm, hẹn nhau quần thảo một tiếng…Về nhà, nhìn vợ tất bật nấu cơm, nhìn con bé mắt như sáng lên như muốn gọi bố mà chưa nói được…Hắn thấy tội lỗi. Hắn đi tắm. Hắn muốn dùng dòng nước để gột rửa bớt những xấu xa, trước khi bế ẵm thiên thần bé nhỏ của mình…Nhưng sáng hôm sau đi ra đường, đến công ty, đến nơi tổ chức sự kiện, nhìn các cô gái hơ hớ phô bày khiêu khích, trong người hắn lại như có con quỷ cựa quậy. Các cô nàng õng ẹo đong đưa là hắn lại thả lời ong bướm. Chiều đến, khi vừa phóng từ một cái nhà nghỉ nhiều nhan nhản trên phố ra, về nhà, nhìn vợ đang cặm cụi, nhìn con toét miệng chìa hai cái răng sữa xinh xinh ra, giơ tay đón bố, hắn lại thấy day dứt…Phải rồi, đêm nằm hắn đã nghĩ ra. Hắn sở dĩ hay bị quyến rũ bởi phụ nữ là do hắn rất hay ngắm nhìn, nhất là những chỗ mà chị em trình bày ra. Ánh mắt của hắn cứ như bị hút vào những chỗ ấy, không dứt ra được. Để không bị cám dỗ nữa, từ giờ trở đi hắn sẽ không nhìn ngắm chị em như bấy lâu nay. Hắn tự ra quyết định cho mình rằng, chỉ ngắm hai người phụ nữ quan trọng nhất của đời mình bây giờ là đủ: Vợ hắn, người chăm sóc và yêu hắn vô bờ bến, nàng cũng đem lại cho hắn những cảm xúc thăng hoa hàng đêm. Và con gái bé bỏng của hắn, đã làm cho hắn cảm thấy mình trở nên tĩnh tâm, êm ả, trở nên người hơn khi nó nép đầu tin cậy vào ngực hắn mà ngủ một cách yên lành…Và hắn quyết làm thế thật. Ra ngoài đường, hắn chỉ nhìn đường. Đến công ty, hắn chỉ nhìn màn hình máy tính và sổ ghi chép. Thậm chí, khi đi thang máy từ tầng ba mươi sáu xuống, hắn cũng chỉ nhìn xuống mũi giày của mình. Hắn quyết tâm cải tà quy chính. Hắn không muốn làm vợ hắn đau lòng nữa. Hắn không muốn cảm thấy xấu hổ khi bế nựng con gái và nhìn vào khuôn mặt thiên thần của con.
Khi chuyển sang nhà mới, căn hộ 810, nhà K3 Việt Giang, hắn lại phải đề phòng thêm một nguy cơ. Mấy hôm trước lang thang trên mạng đọc truyện, tình cờ hắn đọc được một truyện ngắn rất hay của ông nhà văn nổi tiếng “ Rác và yêu”. Hắn thấy đúng thật, những tình tiết trong câu chuyện cứ như cuộc sống. Cũng may là chung cư nhà hắn ở khá hiện đại, không phải chạy xuống đổ rác, mà đưa ngay vào hệ thống gom ở cùng tầng. Nhưng hắn vẫn phải đề phòng. Hắn thấy yêu vợ con hơn lúc nào hết. Nhờ có nàng, mà hắn mới được đổi đời, hắn mới có một cô con gái bé nhỏ còn quý giá hơn tất cả của cải thế gian này cộng lại. Nên dạo này, hết giờ là hắn phóng nhanh nhất có thể để về nhà. Vào thang máy lên tầng tám, hắn vẫn chỉ nhìn xuống mũi giày của mình. Toà nhà K3, đa số dân cư là nhân viên các cơ quan bên nội thành, ai cũng vội, sáng đi chiều về, chả mấy quen nhau. Có gặp nhau ở hành lang hay thang máy thì cùng lắm chỉ gật đầu chiếu lệ. Hắn thì hầu như chả chào ai. Vào thang máy hắn cũng vẫn chỉ nhìn xuống mũi giày nên dạo này hắn đâm ra khá thạo về giày. Giày đàn ông ít kiểu và không đa dạng màu sắc như giày phụ nữ. Phổ biến là hai màu đen, nâu và bao giờ cũng thô hơn. Còn giày phụ nữ, có rất nhiều cái hay ho. Như đôi giày búp bê của con gái hắn ấy, nom xinh đến nao lòng. Màu sắc, hoa văn hoạ tiết kèm theo những đôi giày nữ cũng vô cùng phong phú. Có đôi giày nữ lại đính một bông hoa sen cách điệu xinh xinh phía gần trên mũi, nom rất ngộ và lạ. Hắn cứ nghĩ, sau này con gái hắn lớn lên, đeo đôi giày có gắn bông hoa ấy thì phải yêu lắm…
Hôm về nhà mới, không hiểu bằng cách nào mà vợ hắn lại đón được cả bố mẹ hai bên đến cùng. Hắn nể vợ quá. Bố hắn là một ông già nông dân khốt ta bít, cả đời ông chưa hề bước chân ra khỏi cái luỹ tre của Làng Ngọc. Hắn cũng dám chắc là, người đàn bà duy nhất của ông chính là mẹ hắn. Cho nên, bố hắn rất ghét cái thói gái gú lăng nhăng nức tiếng của hắn. Nhưng khi hắn đưa nàng về ra mắt lần đầu và bảo ông lo thủ tục cưới xin nhanh, vì “đã có em bé”, hắn nói ngắn gọn với cả bố và mẹ mình như vậy. Thì lập tức, cả bố và mẹ hắn xoắn lấy nàng, như bắt được vàng. Hắn thấy hơi cay đắng, nghĩ chắc bố mẹ mình đang mở cờ trong bụng là từ nay đã có cái xích để giữ chân thằng con trai lãng tử. Rồi khi hai nhà gặp mặt, bàn bạc cưới xin, ông bố vợ hắn đề nghị với bố mẹ hắn cho phép ở rể để chăm cháu cho tốt, bố mẹ hắn cũng đồng ý ngay. Nhưng hắn thì không khoái cái vụ này. Trong những lúc ngồi bia bọt với bạn bè ở quán xá, cả bọn hay bình luận là, cái thân nam nhi mà phải đi chui gầm chạn thì nhục lắm, không ở được, trước sau cũng giải tán. Hắn kiên quyết không đồng ý. Ông bố hắn chửi cho một chặp, hắn khùng lên, bảo chả có cưới xin gì hết, con cũng mặc, đây không biết! Ông cụ mới điên lên, phang cho mấy cái điếu cày và bảo: “Nhà tao không có cái lối rẻ người đâu nhé. Con cháu nhà này là phải được quý báu. Mày mà làm gì ảnh hưởng đến mẹ con nó thì đừng có trách tao!” Mà vợ hắn ngoan thế, giỏi thế thì làm gì bố mẹ hắn chả quý. Thế là hắn phải về ở nhà bố vợ sau khi cưới. Đến lúc không chịu nổi tính cách cứng nhắc của ngài cựu sĩ quan quân đội, hắn đùng đùng bỏ ra thuê nhà. Bố hắn biết tin, gọi cả hai vợ chồng về hỏi han. Bố hắn định táng cho một trận. Vợ hắn đã phải nhảy vào đứng giữa hai bố con mà níu tay bố hắn, van xin: “Bố đừng đánh nhà con thế, nhỡ chẳng may làm sao thì con chết mất…Chúng con chỉ đi thuê vài năm rồi sẽ cố gắng làm ăn để mua nhà cho cháu bố ở”. Thế mà vợ hắn làm được, chứ đợi hắn có mà…Nên từ ngày sang ở căn hộ riêng bên Việt Giang, hắn càng quyết tâm cải tà quy chính. Mấy em chuyên đong trai ở công ty cũng không rủ được hắn đi giao lưu nữa. Hắn cần mẫn đi về nhà ngay khi xong việc công ty dù là đêm hay ngày. Đi trên đường hắn chỉ nhìn đường. Vào trong thang máy, hắn chuyên đứng dựa lưng vào thanh tựa, khoang tay trước ngực và, mắt nhìn xuống mũi giày. Là vì, thang máy chỉ chứa được tám người, mà buổi sáng thường đông, nếu mà ngẩng đầu, nhìn thẳng, thì nhiều lúc không muốn, hắn vẫn phải đặt tia nhìn của mình vào ngực chị em. Dạo này, phụ nữ nước mình phong trào tốt khoe xấu che rất phát triển nên chị nào chị nấy ra sức đôn, đẩy, nâng, đỡ bằng đủ các loại phụ kiện và các loại cổ áo để trình bày bộ ngực, nơi đẹp nhất của mình ra. Mà hắn thì từ xưa đến nay, hắn luôn bị kích thích cao độ trước những cái tròn trắng, hồng hồng, mềm ấm thơm nức…
Ở tầng sáu nhà K3, buổi sáng trong thang máy luôn có một mũi giày nữ gắn một bông hoa sen cách điệu nho nhỏ, bước vào. Dù đi bất cứ kiểu giày nào, màu gì, nhưng vẫn có một bông hoa sen cách điệu rất khéo, được gắn ở đúng một vị trí, cách mũi giày khoảng ba cen ti mét, lệch ra phía ngoài một chút. Sở dĩ hắn đo được khoảng cách bằng mắt như thế, là do “giày xinh”, hắn tạm thầm đặt tên người có kiểu giày đặc biệt vậy, cũng đi làm vào giờ hắn đi. Từ trên tầng tám xuống tầng sáu hết tám giây. Thang máy chạy xuống tầng một hết hai mươi bốn giây nữa. hắn có hai mươi bốn giây để ngắm bông hoa trên mũi giày. Ra khỏi thang máy, hắn lao ngay vào nhà xe lấy xe máy. Còn “giày xinh”, bước thoăn thoắt ra bến xe buýt gần đấy…Mà cả gần năm nay, hầu như sáng nào hắn cũng ngắm mũi giày nữ với bông sen cách điệu xinh xinh vào buổi sáng như thế. Hắn chợt nhớ đến một điển tích trong lịch sử về gót sen. Đã đôi lần hắn định ngẩng mặt lên để nhìn xem mặt mũi “giày xinh” có như trong huyền thoại không, nhưng rồi lại cố kìm lại. Lâu ngày, hắn thuộc đến cả màu mà “giày xinh” lần lượt đeo. Có năm màu khác nhau. Thứ hai là đôi màu đỏ. Thứ ba màu ghi. Thứ tư sẽ là đôi màu đen. Thứ năm cô nàng đi đôi màu trắng sữa. Và thứ sáu, cô nàng sẽ diện đôi màu hồng. Sau đó, cô nàng lại lần lượt quay vòng, không bao giờ trùng nhau.
Buổi trưa thứ hai tuần vừa rồi, hắn phá lệ tự đặt ra bấy lâu là chỉ gọi hộp cơm văn phòng lên ăn. Vì sáng nay, giao ban sơ kết quý, sếp hắn biểu dương vì chạy được nhiều vụ lớn. Sếp thưởng nóng cho một khoản khá. Hắn thấy vui khi nghĩ chiều nay, về đưa cho vợ được một khoản để gom góp vào trả tiền nhà, nàng sẽ hân hoan lắm. Và tối đến, nàng sẽ thưởng lại cho hắn một đêm mê ly quằn quại. Dạo này, thỉnh thoảng hắn đã mang được về cho vợ tiền lương thưởng của công ty. Những lúc ấy, nàng cảm động lắm, vì khi quyết định gắn bó cuộc đời mình với một tay nghệ sĩ nửa mùa như hắn, nàng đã thầm xác định là tự mình phải lo mọi việc trong gia đình rồi. Nhưng dù sao, trưa nay hắn cũng xuống nhà hàng dưới tầng hai để tự thưởng cho mình vài vại bia tươi. Thang máy chạy từ tầng thứ ba mươi sáu xuống đến tầng thứ sáu bỗng dừng lại. Cửa mở ra, một đôi giày nữ xinh xinh đỏ chói với một bông sen cách điệu ở mũi bước vào. Hắn giật nảy mình. Buổi sáng hắn vừa ngắm mũi đôi giày màu đỏ chói có gắn một bông sen cách điệu ở trong thang máy nhà K3. Tò mò là một phẩm chất có sẵn trong gien của loài người. Thế nên khi nhìn thấy mũi giày đỏ quen thuộc ở một chỗ mới, cái phản xạ có điều kiện mà hắn tự rèn thành bấy lâu nay bị cái bản năng tò mò lấn át trong chớp mắt, hắn ngửng đầu lên…Một nụ cười tươi tắn cởi mở trên một khuôn mặt phụ nữ trẻ đẹp: “Xin chào đồng cư nhà K3…”
Chiều hôm ấy hắn về muộn.
Cô nàng “giày xinh” làm ở văn phòng một công ty chuyên về hoá mỹ phẩm mới chuyển về tầng sáu toà nhà MGK.
Trưa hôm ấy, cô nàng cũng xuống nhà hàng tầng hai ăn trưa. Cô nàng nói, anh với em ở cùng một chung cư, nên gọi là “đồng cư”. Cô nàng hai mươi tám tuổi, chưa con, chồng đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Đẹp một cách dã man! Hắn lầm bầm thế, sau hai tiếng ăn trưa, cà phê dưới tầng hai, rồi chia tay ở tầng sáu. Hắn lên tầng thứ ba mươi sáu. Khi ra khỏi thang máy, mà khốn khổ cho hắn là làm sao lúc ấy cũng lại chỉ có hai người. Cô nàng lướt nhẹ bàn tay búp măng mềm mại, trắng hồng lên tay hắn, nói khẽ: “Nhắn tin cho em nhé…”
Cô nàng “giày xinh” có một vẻ đẹp rực rỡ của một bông hồng nhung vừa bùng nở. Từ con người của “giày xinh” như toả ra một thứ hương nữ tính bí ẩn đê mê quyến rũ làm cho mấy năm trời nhọc công tu tỉnh của hắn phút chốc trôi sạch. Cái máu đào hoa của hắn từ đâu trỗi dậy rừng rực trong huyết quản. Chỉ vừa ngồi xuống bàn làm việc, chưa cả kịp mở máy tính ra, hắn đã lấy điện thoại, gửi cô nàng dưới tầng sáu một tin nhắn: “Em xinh quá…”.Tin đi tin lại, đến cuối giờ chiều thì cô nàng tầng sáu đã đồng ý cùng về Việt Giang trên xe máy với hắn, không đi xe buýt như mọi hôm.
Nền văn minh xe máy mới tràn vào nước ta mấy chục năm nay, nó đem lại những tiện ích rất phù hợp với bản tính người Việt, nhưng nó cũng mang lại những hệ quả khó lường. Quãng đường gần mười ki lô mét từ Hoàng Cầu về bên Long Biên, luồn lách, đánh võng, gầm rú trong cả một biển xe máy đủ kiểu trên đường phố khiến cho cô nàng tầng sáu như phấn khích hơn. Cô nàng ngồi dán vào lưng hắn. Cặp vú ấm nóng như có hai cái gối ép chặt êm ái phía sau mỗi khi hắn lượn một vòng xe điệu nghệ để tránh một cái xe khác đi ẩu hoặc là, khi hắn phanh xe chỗ ngã tư đèn đỏ. Gần về đến nhà, có một dãy phố toàn nhà nghỉ mà bọn hắn khi ngồi uống bia hơi vỉa hè hay tán, gọi là phố sung sướng. Bọn hắn tán, dãy phố mấy trăm nhà nghỉ, mỗi nhà nghỉ mấy chục phòng và, trong đó lúc nào cũng có hai người đang rên rỉ vì sung sướng. Nếu mà đem thu âm được hết ở các phòng ấy ra phát live luôn thì, cả phố này, ngày cũng như đêm, sáng cũng như chiều, sẽ tràn ngập một thứ âm thanh mà người ta chỉ phát ra trong vô thức khi đang hưởng thụ sự sung sướng…Hắn quay lại bảo cô nàng : “Rẽ vào đâu đây uống chai bia rồi về em nhé?...” “Tuỳ anh…”, lời đáp như gió thoảng giữa tiếng gầm gào của xe pháo mà hắn vẫn nghe được. Lượn một vòng đầy sành sỏi, chiếc xe máy chở đôi trai gái đã đỗ gọn dưới tầng một ngôi nhà nghỉ trong ngõ hẻm.
Câu chuyện tình của hắn với cô nàng tầng sáu cũng y như là trong truyện “Rác và yêu” mà ông nhà văn nọ đã tả. Có lần, hắn đã bật laptop cùng đọc với cô nàng rồi cười rúc rích với nhau. Có điều, hắn không đi đổ rác, hắn hay đi bộ thể dục buổi tối sau khi ăn cơm và thỉnh thoảng, có trận bóng đá khuya, hắn hay xuống quán cà phê dưới tầng một xem cho vui và đỡ mất giấc ngủ của vợ con. Là hắn nói vậy.
Vợ chồng hắn dạo này đều làm ăn khá khẩm cả, sắp trả hết tiền nhà rồi. Vợ hắn còn thuê osin làm việc nhà và trông con. Nàng bảo, em chỉ cần làm thêm mỗi hôm vài tiếng là thoải mái, anh không phải lo. Dạo này, vợ hắn hay về muộn. Hắn cũng hay về muộn. Con bé con đã lớn, đi mẫu giáo rồi mà nhà lại có bà giúp việc trông nhà. Tám giờ tối gặp nhau tại căn hộ 810, nhà K3, tắm rửa, ăn cơm, hôn con để nó vào ngủ với bà giúp việc. Rồi hắn đi thể dục, còn vợ hắn lại bật máy tính lên.
Nhưng hắn vốn là tay có kinh nghiệm tình trường đầy mình từ hồi còn sinh viên. Đi với các chị có chồng rồi thì hắn được các bà ấy dạy cho đủ thứ. Từ những trải nghiệm mới lạ cho đến những mánh lới nói dối chồng dối con như đúng rồi…Cô nàng tầng sáu vẫn đi xe buýt đi làm. Chỉ thỉnh thoảng hắn mới đèo cô nàng về đến bến xe gần Việt Giang, rồi thả tại đấy cho đi bộ về nhà. Những hôm như thế, hắn sẽ không đi bộ thể dục buổi tối nữa, mà đi ngủ luôn. Lúc chiều, hắn đã có một tiếng thể thao đối kháng kịch liệt ở trong nhà nghỉ trên phố sung sướng rồi…Mà vợ hắn dạo này thức rất khuya bên máy tính. Lúc vào giường ngủ cũng ít khi thấy thò tay xuống quấy chồng như mọi khi. Chắc vợ hắn mải kiếm tiền nên quên bớt cái sự đời rồi. Hắn thấy thế là may, vì cô nàng dưới tầng sáu dạo này đòi hỏi nhiều quá. Cô nàng bảo, chồng em sắp về nước rồi, tranh thủ truy lĩnh không thì sau này khó khăn! Trưa, cô nàng mua đồ ăn rủ hắn đi ăn ở nhà nghỉ cho tiết kiệm thời gian. Chiều, cô nàng không đi xe buýt mà ngồi luôn xe máy của hắn về phố sung sướng gần nhà, thi đấu tiếp. Rồi từ đấy ra đi tắc xi về một mình cho đoan trang.
Chiều nay, thứ sáu cuối tháng, cả hai công ty đều nghỉ sớm hai tiếng. Hắn và cô nàng tầng sáu đèo nhau lao vút vào cái nhà nghỉ trong ngõ trên phố sung sướng. Gần hai tiếng thi đấu môn thể thao đối kháng cổ điển nhất của loài người, cả hắn và cô nàng đều mệt nhoài nhưng mãn nguyện. Hắn cặp tay cô nàng đi bộ từ tầng hai xuống, nhà nghỉ không có thang máy. Đến chiếu nghỉ, một cặp đôi vừa vào nhà nghỉ cũng âu yếm cắp nhau đi lên, hai cặp chạm nhau. Cả bốn đôi mắt cùng nhìn lướt qua với một vẻ phớt đời ngầm quy ước ở những chỗ ấy…Bỗng hắn giật nảy mình, buông tay cô nàng tầng sáu ra: Người phụ nữ đang âu yếm nép vào tay người tình đi lên cầu thang chính là Minh Châu, vợ hắn! Nàng cũng nhận ra chồng mình tức khắc, khuôn mặt nàng bỗng trắng bệch ra như mặt ma. Còn hắn, trong giây lát, hắn có cảm tưởng như bị rơi tự do thẳng đứng trong thang máy, từ tầng thứ ba mươi sáu xuống tầng một…
Đánh giá
Mục lục bài viết
Cái nhà chung cư bảy mươi sáu mét vuông, hai phòng ngủ, một toa lét này là do vợ hắn làm ở ngân hàng, thu nhập khá, rồi bà mẹ vợ xót con dấm dúi thêm cho vào để mua...
Người gửi / điện thoại
Hồi tôi đang ở bộ đội, năm 1984. Cả đơn vị nuôi tăng gia được một con lợn ngót tạ. Thủ trưởng nhân dịp gì đấy hạ lệnh mổ thịt cho lính tráng làm bữa ấm chân răng. Vui lắm...
Các thầy thuốc trên khắp thế giới vẫn đang mầy mò để tìm ra một thứ thuốc, một phác đồ điều trị khả dĩ nhất cho căn bệnh này. Nghe có vẻ căng phải không các bạn?
Giã bạn - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mỹ nhân làng Ngọc 2 - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trăng máu - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Buông - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Mặt Ma - Tập truyện Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tập truyện: Mỹ Nhân Làng Ngọc
Tác giả: Trần Thanh Cảnh
Người đọc: Thủy Tiên
Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...
Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng
Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...