gif_20210514_210516_1
videotogif_2021.05.14_21.31.52
videotogif_2021.05.14_21.18.27
gif_20210514_210001
TRÂN QUÝ CHÀO ĐÓN QUÝ VỊ ĐỘC GIẢ ĐẾN VỚI WEBSITE CỦA NHÀ VĂN TRẦN THANH CẢNH - KÍNH CHÚC QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ NHỮNG GIÂY PHÚT THƯ GIÃN VỚI "NGƯỜI KỂ CHUYỆN KINH BẮC"
fb_img_163796146879720210411_13045820210430_22423320210430_22423320210430_22414520210430_22415520210422_11252420210422_11253620210411_13015820210411_1302135520210411_13052820210411_13041120210411_13044720210430_22421220211031_220453box-01120211113_014855nhavantranthanhcanh20211031_22051320211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01361920211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00545220211115_00543920211115_00561020211118_16003120211118_16004320211118_16001820211127_155916fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_04202820230108_10282320230108_10314120230108_10275020230108_10273420230108_10270120230420_21381520230420_21373220230420_213717fb_img_1688790633652
fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620210411_13054420210411_13024120210411_13025120211031_22051320211031_220453box-011nhavantranthanhcnh5520210411_13021320211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01361920211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00554220211115_00552120211115_00545220211118_16001820211118_16003120211118_16004320211115_00563820210411_13054420210411_13024120210411_13025120211127_04202820230108_10282320230108_10314120230108_10275020230108_10270120230108_10273420230420_21374920230420_21373220230420_213815
20211031_22051320210430_22553720210411_13031320210411_13023320210411_13052020210411_13055620210411_13040120210430_22555120211031_22045320210411_13021320210411_130213box-01120211113_01361920211113_15312320211113_15314020211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00553020211115_00554220211115_00543920211115_00545220211118_16004320211118_16003120211118_160018fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620230108_10282320230108_10314120230108_10275020230108_10270120230108_10273420230420_21381520230420_213717fb_img_1688790638910fb_img_1688790636209fb_img_1688790633652

Chị ơiii…

Chị ơiii…

                                                            Truyện ngắn của Trần Thanh Cảnh

     A Giắng, mười sáu tuổi, ở trên núi mới xuống làm thuê.

     Giắng đi làm công nhật ở công ty nhựa Đài Loan trong khu công nghiệp. Khuân vác. Hết ngày tính tiền. Mỗi ngày 200K và một bữa cơm trưa, cũng ổn. Thuê nhà trong xóm trọ, bốn thằng một phòng hết 900K mỗi người, điện nước tính riêng. Sáng ăn hai bánh mì tôm khỏa thân, nêm chút bột canh. Tối nấu cơm ăn chung no kềnh cũng chỉ hết 20K một người. Giắng nhẩm trong bụng, công việc cứ đều, hết tháng cũng có một món gửi về cho bố đong gạo nuôi em. Bố Giắng ở nhà còn hai em nhỏ, một lên 9 một 13. Mế Giắng bỏ nhà đi đâu từ lúc em bé chập chững biết đi. Đi đâu không rõ. Một sáng thức dậy, thấy bố ngồi góc bếp uống rượu xuông, bảo, mế mày đi mất rồi…

     Lúa, ngô, khoai, sắn đắp đổi, rồi Giắng cũng lớn. Chỉ mỗi tội nghèo. Không quần áo mới, không xe máy, điện thoại như lũ trai trong bản. Bọn ấy bảo: “Về xuôi đi làm thuê ở khu công nghiệp, dễ tiền mà!”. Thế là Giắng theo lũ bạn về xuôi.

      Giắng không biết chữ nào, cái chữ của người xuôi ấy. Nếu biết chữ, Giắng đã xin vào được làm công nhân chính thức, có đồng phục, oách hơn. Và quan trong là nhiều lương hơn. Khu công nghiệp ven đô nơi Giắng làm thuê thiếu công nhân lắm, nên Giắng cũng chả nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ đi làm thôi. Nay chỗ này hết việc thì sang chỗ khác, thiếu gì đâu. Giắng khỏe, làm việc gì chả được, phụ hồ, bốc xếp, đẩy xe cút kít dọn phế liệu, làm tất. Có tiền là làm mà. Ngày đi làm, tối về xóm trọ ăn no rồi lăn ra ngủ. Từ hôm xuống đây Giắng chưa ra khỏi dãy phòng trọ lúc nào ngoài những khi đi làm. Chị chủ nhà trọ bảo: “Chúng mày chú ý xem nó có bị làm sao không, thằng ấy chẳng nói cũng chẳng đi chơi đâu, thanh niên gì mà lạ vậy?”

***

      Chị chủ nhà trọ năm nay ba mươi tám tuổi. Hai con, một gái mười hai, một trai chưa đầy hai tuổi. Mẹ đơn thân. Là Giắng nghe bọn cùng phòng nói thế chứ không hiểu đơn thân là gì. Nhẽ cũng như bố Giắng trên núi, một mình nuôi ba anh em chắc cũng là đơn thân. Hôm đầu tiên theo mấy anh xuống trọ, lên nhà đưa cho chị ấy cái bản phô tô chứng minh nhân dân, chị nhìn Giắng mãi. Khen Giắng khỏe mạnh. Bảo, xuống đây ít lâu uống nước máy ngủ quạt điện sẽ kẻng trai ra ngay. Giắng cũng chả hiểu kẻng trai là thế nào. Nhưng chị ấy vừa nói, vừa cười tít mắt, cái bộ ngực đang cho con bú sau mỗi lần vải áo phông mỏng tang cứ rung rinh dập dềnh. Sữa thấm ướt áo, hằn rõ cả hai cái đầu ti nâu nâu. Giắng thấy trong người như có kiến đốt, vội lủi nhanh về phòng.

      Nhà chị chủ ngoài rìa cuối làng đất rộng. Xưa chả ai thèm để ý đến mảnh đất toàn thùng vũng ấy. Thế nhưng đến khi nhà nước về lấy ráo cả cánh đồng làm khu công nghiệp, đất nhà chị chủ bỗng thành ra mặt tiền, được giá. Chị bán bớt một nửa, lấy tiền xây cái nhà tầng mấy mẹ con ở cho mát, còn lại xây quây ít phòng trọ cho công nhân thuê, lại mở thêm cái quán bán hàng tạp hóa ở cổng nữa, cũng tốt tiền.

       Có điều, nhà chỉ có đàn bà trẻ nhỏ mà đồ đạc lại rất hay bị hỏng. Toàn hỏng vào ban đêm. Mà chị chẳng biết sửa chữa là gì. Nên chị gọi alo cho ba tay công nhân cùng phòng với Giắng lên chữa hộ. Hôm thì: “Mìn ơi, lên hộ cái bóng đèn”. Lúc lại: “Lù ơi lên hộ cái van nước”. Hôm khác: “Phủ ơi, lên chữa cho cái công tắc”.

      Ba tay trai trẻ khỏe như ngựa núi, mà cứ lên trên nhà chị chủ “chữa đồ” một thôi là về ngủ lăn như chết, xều bọt mép, ngáy như sấm.

      Giắng lấy làm lạ, hỏi:  “Các anh toàn có tay nghề, sửa chữa gì mà vất vả hơn cả đi làm ca về, lăn lóc như đá trên nương vậy?”

      Ba tay ấy cười sằng sặc, bảo: “Thế A Giắng chưa biết sửa đồ “điện nước” cho phụ nữ à? Có muốn không bọn tao bảo chị chủ gọi. Sửa đồ “điện nước” này mệt lắm vớ! Cái bọn người Kinh nó bảo mệt hơn xúc mười tấn than vớ! Giắng có muốn đi xúc than không?”

     “Nhà chị chủ có đun than đâu mà xúc?”

       Ba tên ấy lăn ra sàn nhà cười. Cười chán rồi bảo nhau: “Thằng này nó còn trai trinh chúng mày ạ.” Rồi hỏi Giắng:

     “Ở núi, phiên chợ mày đã biết đi vỗ mông con gái chưa?”

      Ô. Cái này thì Giắng biết. Năm mười ba tuổi, bọn bạn cùng lứa trong bản rủ Giắng xuống chợ phiên, vỗ mông gái. Chả là cái tục “bắt vợ” trên quê Giắng vẫn còn. Mùa xuân phiên chợ trai gái xuống gặp nhau, uống rượu múa khèn. Con trai nhìn con gái. Con gái liếc con trai. Thích mắt cô nào bèn vỗ vào mông một cái, nàng kia tỏ vẻ đồng tình là kéo nhau vào rừng rồi bắt về làm vợ thôi. Định đến vỗ mông nó gạt tay ra, nguẩy đít đi chỗ khác là không được rồi…

      Giắng đi loăng quăng xem bọn bạn rình vỗ mông gái bản một buổi, chưa dám vỗ mông cô nào. Về nhà bố bảo: “Nhà ta không có gì ăn, chẳng đứa con gái nào nó cho vỗ mông đâu. Mế mày tao cướp về đây đẻ ba đứa rồi cũng lại chìa mông cho thằng khác vỗ, bỏ theo nó luôn đấy. Đợi lớn lên đi làm có tiền rồi muốn vỗ mông đứa nào cũng được mà.”

     Thế là Giắng chẳng đi theo bọn bạn rình vỗ mông gái bản nữa. Ở trên núi làm mải mê cả ngày. Nhưng cứ làm từ ngày này sang tháng khác cũng chẳng có tiền. Chỉ được tí lúa ngô khoai sắn tạm no bụng với rau rừng.

     Giắng về xuôi đi làm kiếm tiền. Thấy nhiều cái lạ. Trai gái đi “vỗ mông” nhau lại bảo là đi “xúc than”, “đóng gạch”. Mà một mình chị chủ lại cho cả mấy thằng “vỗ mông” là sao”? Trên núi chỉ cho một người thôi. Gái nào đã cho trai nào vỗ mông là không cho trai khác vỗ vào đâu. Cố vỗ có khi ăn nhát dao quắm đấy. Ba thằng trai cùng phòng bảo, chúng tao đi “xúc than đóng gạch” hộ chị chủ thôi. Chị ấy buồn, kêu ngứa. Mà bọn tao cũng cần xả ra. Bọn người Kinh nó bảo thế là hai bên cùng vui ấy mà, chả bên nào mất gì, giúp đỡ nhau thôi. Thỉnh thoảng có rau quả tươi, đồ ăn ngon chị chủ còn cho thêm phòng, Giắng cũng được ăn ngon. Thấy chị chủ tốt tốt là. Cơ mà Giắng không thích “xúc than đóng gạch” như ba tay kia, kệ thôi.

     Giắng chỉ muốn được đi làm công nhân công ty như Mìn, Lù, Phủ để có nhiều tiền hơn gửi về cho bố đong gạo nuôi em.

     Ba tay ấy lại bảo: “Thôi mày cứ chịu khó làm công nhật, thỉnh thoảng bọn tao dạy cho cách đứng máy, lúc nào thành thạo thì xin quản lý cho vào làm chính thức vậy”.

***

     Đang như thế thì bỗng có lệnh phong tỏa. Vì Covid. Nội bất xuất ngoại bất nhập. Ba tay cùng phòng phải mang quần áo chăn màn sang công ty “3 tại chỗ”, vừa sản xuất vừa đề phòng dịch bệnh lây lan. Phòng còn mỗi mình Giắng nằm co. Không được phép đi đâu. Nhà cách ly với nhà. Phòng cách ly với phòng. Người cách ly với người. Cái con Covid này kinh lắm, hơn cả ma xó ma gà ma rừng. Nó bóp cổ mổ hầu rạch họng người ta chết đấy. Sợ lắm. Loa oang oang suốt ngày ở đầu xóm chĩa vào: “Cách ly tuyệt đối. Tuân thủ 5K. Không đi ra ngoài khi không cần thiết”. Một tuần, hai tuần rồi cả tháng cách ly chưa biết đến khi nào xong. Giắng cứ nằm bẹp trong phòng thôi. Không có điện thoại nên cũng chẳng gọi về cho bố được. Ít gạo mắm, mì tôm mua chung ăn hết. Có ít tiền để dành định gửi về nhà ra hàng chị chủ mua gạo mắm, ăn cũng hết rồi. Không được đi làm, không có tiền chẳng mua được gì ăn. Mấy ngày nay đứt bữa, uống nước lã nằm dán bụng xuống chiếu sôi òng ọc, đau quặn vì đói. Giắng nằm chập chờn, chợt thấy như có mùi mùi sắn luộc tỏa hơi nóng thơm nức đâu đây. Mở mắt ra nhìn, hình như góc nhà có nồi sắn đang tỏa khói. Cố vùng dậy đi ra chỗ nồi sắn đang bồng bềnh trước mắt mà không dựng người lên nổi. Không cả đưa tay ra với được nữa kia. Giắng yếu quá rồi. Giắng chìm vào cõi mù mờ…

      Tiếng loa oang oang đầu xóm chĩa vào: “Mời các công nhân mất việc, không lương ra trụ sở lĩnh quà cứu trợ của các nhà từ thiện…”

      Loa chói vào tận phòng, nhưng Giắng chẳng dậy nổi nữa. Giắng thiếp đi mê man chới với bay theo nồi sắn luộc đang tỏa khói mịt mờ. Trong giấc mơ, Giắng cứ với tay, với mãi, với mãi mà không vớ được củ sắn nào cho vào cái miệng đang đắng khô vì đói khát. Giắng bật lên tiếng khóc gọi, “Mế ơi…”

***

      Chị chủ nhà đứng ở trên tầng hai gào to tướng: “Còn đứa nào ở nhà thì mau ra trụ sở lĩnh gạo, mắm về ăn kìa!”

      Các phòng có người lục tục khẩu trang rồi kéo nhau đi. Hân hoan vác gạo mắm, bột ngọt, đồ khô về. Thế này cũng chống chọi được cả tháng nữa. Vãn dịch có việc đi làm là lại ổn ngay.

      Cửa phòng Giắng vẫn cứ đóng im ỉm.

Chị chủ dóng dả: “Quái cái thằng này không biết dậy mà đi nhận đồ cứu trợ. Mà đã lâu không thấy mặt nó đâu. Hay là làm sao rồi?”

Chị tong tả chạy xuống phòng Giắng. Gõ. Không thấy động tĩnh gì. Đẩy cửa xông vào. A Giắng nằm thiêm thiếp trên chiếc giường cá nhân, mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh. Chị chủ cúi xuống ôm đầu lay gọi: “Giắng ơi, Giắng ơi…”

     Ú ớ…

     Mế mế ê ê…

Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện…

      Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”

      ***

       Sau đận ấy, chị chủ tuyên bố với cả xóm trọ nhận Giắng làm em nuôi.

Chị xếp cho Giắng một phòng riêng trên gác. Ăn ở cùng mẹ con chị. Chị bảo Giắng: “Đi làm được bao nhiêu tiền, cứ gửi hết về trên núi cho bố. Còn ăn ở dưới này chị nuôi.”

Xóm trọ cũng chẳng ai nói gì, vì ai cũng bận tối mắt, đi làm, tăng ca… về phòng ăn uống tắm giặt rồi lăn ra ngủ vùi lấy sức mai lại đi làm tăng ca, hơi đâu mà để ý chuyện xung quanh.

Cơ mà ba tay Mìn, Lù, Phủ có hơi hậm hực. Nói vụng trong phòng với nhau: “Nuôi để thịt chứ gì?”. Chả là từ lúc nhận Giắng làm em nuôi, chị chủ không thấy gọi điện ban đêm lên sửa điện nước hộ nữa. Ba tay ấy ấm ách. Chị chủ biết. Nhưng cứ lờ đi coi như không có chuyện gì. Còn Giắng cũng bị bọn Mìn, Lù, Phủ thỉnh thoảng vẫn nói kháy, cơ mà Giắng chả hiểu mấy đâu. Mà Giắng đang vui, người đẹp đẽ nở nang hẳn ra, lớn bổng lên. Quần áo cũ mang từ trên núi xuống phải bỏ đi hết. Chị mua về cho toàn đồ xịn, quần bò áo phông Adidas, mặc vào trông như diễn viên điện ảnh. Bọn Mìn, Lù, Phủ lại bảo, mùa xuân này về núi đi vỗ mông được gái cả bản đấy vớ…

      Nhưng Giắng chẳng muốn về núi nữa.

Giắng ở xuôi làm ra tiền gửi về cho bố mua gạo nuôi em thôi. Còn chị nuôi chăm Giắng lắm. Kể từ hôm được chị cứu sống bằng hai bầu sữa, Giắng đâm ra nghiện cái món đó. Đêm đầu tiên lên ở nhà trên, Giắng hơi khó ngủ. Vật vã mãi. Bỗng cửa mở, chị đi vào. Hỏi:

    “Giắng chưa ngủ à?”

Giắng mở mắt thao láo nhìn chị. Mỗi cái váy ngủ mỏng tang, bộ ngực căng sữa cứ rung rinh, rung rinh. Giắng lại thấy cổ họng khát khô, miệng đắng ngắt. Thốt nhiên thấy thèm sữa. Giắng lào phào:

     “Chị ơi…”

Chị chủ với tay tắt nốt bóng đèn ngủ. Vén màn luồn vào.

     “Em bé bú không hết sữa, Giắng hộ chị…”

Chị tuột luôn cái váy ngủ qua đầu. Trần truồng. Thỗn thện. Sáng lóa trong đêm. Chị kéo đầu Giắng vục vào ngực mình. Mút. Nắn. Bóp. Những tia sữa ngọt ngào thơm nức ngấm vào từng thớ thịt Giắng. Nó như dòng nước thần tức khắc làm Giắng lớn lên. Thành đàn ông. Da thịt nở nang căng nhức. Trong đêm, không biết tại sao cái quần đùi Giắng mặc đi ngủ tuột ra tự lúc nào. Tự tuột hay chị lột, không biết. Chỉ thấy thốt nhiên trần truồng nóng hổi. Bộ ngực đàn bà đang nuôi con nhỏ nồng nàn, căng nức, thơm phức. Sữa nhễ nhại tràn trề mồm miệng mặt Giắng. Giắng mê đi. Chị cũng mê đi. Rồi bỗng chị hức lên một tiếng ôm ghì, vật người Giắng lên trên. Quặp chặt. Hổn hển nói bú đi, bóp đi, vò đi, mạnh vào…

Giắng mút chùn chụt. Thân hình trai trẻ của Giắng trùm lên chị. Cặp vú to thơm nức hương sữa bồng bềnh bên dưới. Cặp đùi mịn màng nóng hổi của chị cong lên lựa thế. Có một cái gì lạ lẫm êm êm, ấm áp, mơn trớn, dịu dàng vuốt ve. Cái phần đàn ông của Giắng thốt nhiên bị cái đàn bà của chị hút trôi tuột vào trong. Giắng vô thức dấn theo. Chị rên lên khe khẽ: “Ôi sướng quá Giắng ơi…”

Giắng ôm chặt siết mạnh, sữa từ hai bầu vú phun thành tia chan hòa trắng lóa ngực, mặt cả hai. Thơm nồng. Giắng mê man trong cảm giác của thằng trai lần đầu tiên vào đời. Bất thần nổ tung. Giắng gào lên trong hoang dại: “Chị ơiiii…”

                                                                        8/2021 TTC.

241218122_375829204252092_5649274298516880911_n

 

 

Đánh giá

Chị ơiii…

Mục lục bài viết

Giắng đi làm công nhật ở công ty nhựa Đài Loan trong khu công nghiệp. Khuân vác. Hết ngày tính tiền. Mỗi ngày 200K và một bữa cơm trưa, cũng ổn. Thuê nhà trong xóm trọ, bốn thằng một phòng hết 900K mỗi người, điện nước tính riêng. Sáng ăn hai bánh mì tôm khỏa thân, nêm chút bột canh. Tối nấu cơm ăn chung no kềnh cũng chỉ hết 20K một người...

636
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 
15-09-2021
GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

GIỚI THIỆU SÁCH

NGƯỜI KỂ CHUYỆN KINH BẮC

  • KHÁNG KHÁNG SINH

    Kể từ khi tìm ra kháng sinh (1928), với việc quý ngài Alexander Fleming chiết suất được Penicillin, nền y học của nhân loại đã có một bước nhảy khổng lồ. Rất nhiều căn bệnh nan y, gây chết người trước kia đã được giải quyết. Tuổi thọ và chất lượng cuộc sống loài người đã tăng lên rõ rệt. Kháng sinh trở thành một loại thuốc thiết yếu, không thể thiếu của y khoa hiện nay...

    Lượt xem: 1147
  • NAN ĐỀ CỦA THỜI HIỆN ĐẠI

    Thực ra thì không phải đến thời hiện đại mới có bệnh đái tháo đường, mà căn bệnh này đã được y văn cổ đề cập đến từ lâu. Các sách “Hoàng đế nội kinh” hay “Hải Thượng y tông tâm lĩnh” đều đề cập đến chứng “tiêu khát”, một biểu hiện lâm sàng rõ rệt nhất của căn bệnh này. Nhưng chỉ đến thời hiện đại, có thể do thay đổi môi trường sống, do cường độ làm việc, lối sống sinh hoạt…, căn bệnh đái tháo đường dường như mới bùng phát dữ dội.

    Lượt xem: 672
  • Những lưu ý khi tiêm vaccine Covid-19 với bệnh nhân tiểu đường, tăng huyết áp…

    Vài lời mở đầu: Tôi là một dược sĩ và là một nhà văn, trong cả hai vai trò rõ ràng tôi phải quan tâm đến đại dịch Covid-19 đang diễn ra trên đất nước ta và cả thế giới. Sự quan tâm của tôi đến thế nào, bạn có thể tìm hiểu các bài viết của tôi trên báo chí, facebook kể từ khi dịch nổ ra bên Vũ Hán, Trung Quốc cho đến nay sẽ rõ.

    Lượt xem: 959
  • LƯU Ý KHI DÙNG THUỐC HO

    Đặc biệt là khi bị nhiễm virus gây covid. Thường thì có đến 80% số ca dương tính không xuất hiện triệu chứng gì. Không phát thành bệnh. Nhưng nếu phát thành bệnh sẽ có các triệu chứng điển hình: sốt, đau họng, ho, đau mình mẩy, khó thở, mất khứu giác...

    Lượt xem: 4607
  • QUAN ĐIỂM CỦA TÔI

    Về tình trạng hiện nay ở một số nơi trên nước ta, nhiều người đã được tiêm vaccine mũi 1 là moderna, đến kỳ tiêm mũi 2 nhưng không có moderna nữa. Vậy phải làm sao?

    Lượt xem: 2136
  • ĐỊA LONG LÀ GÌ?

    Là con giun đất. Chính xác. Các cụ nhà ta, nhất là cánh nho sĩ, thầy lang xưa có cái "tật" hay gán cho các con vật, đồ vật vốn bình thường dân dã những cái tên "tự" Hán Việt thật kêu, cho sang mồm. Con giun đất, gọi là địa long, nghĩa là rồng đất, quá oai!

    Lượt xem: 1373
  • Vật chủ bất đắc dĩ

    Trong Y học, có một thuật ngữ quen thuộc “vật chủ truyền bệnh”, xuất phát từ thuật ngữ “vật chủ” trong môn Sinh học. Đây là một thuật ngữ chỉ về những sinh vật có nuôi dưỡng sinh vật khác, theo các dạng quan hệ ký sinh, cộng sinh hoặc hội sinh, cung cấp dinh dưỡng, nơi trú ẩn hoặc đôi khi là bảo vệ lẫn nhau.

    Lượt xem: 1600
  • Nhận thức lại về covid

    Khi đại dịch covid-19 nổ ra ở Vũ Hán, Trung Quốc tháng 11/ 2019, cả thế giới bàng hoàng. Không hiểu điều gì đang xảy ra nơi đây. Đến khi Trung Quốc chính thức công bố về dịch, lập tức các nhà khoa học của cả thế giới đã vào cuộc nghiên cứu về con virus gây bệnh có định danh là Sars- CoV-2 này.

    Lượt xem: 1000
  • Placebo và dịch covid-19

    Placebo, thuật ngữ khoa học quên thuộc của giới y-dược khoa, nó xuất phát từ nguyên ngữ Latin, có nghĩa là “tôi sẽ làm hài lòng”. Còn hiểu một cách nôm na, có thể gọi là “hiệu ứng giả dược”: nghiên cứu những đáp ứng của cơ thể khi được cho dùng “giả dược”.

    Lượt xem: 929
  • KÍNH GỬI: Các thầy thuốc tuyến cơ sở vùng dịch.

    -Thưa các bạn,
    Tôi được biết tình hình trong vùng dịch miền Nam, đặc biệt là tp. Hồ Chí Minh đang rất căng thẳng. Bệnh viện quá tải, các thầy thuốc nhân viên y tế tuyến đầu mệt mỏi. Đâu đó đã xảy ra những cảnh thảm thương: bệnh nhân covid kêu cứu không có người trợ giúp, chết tại nhà, nhất là với những bệnh nhân nghèo.
    Thật đau lòng.
    Lượt xem: 923

  • Bảo vệ gan trước rượu bia thế nào?

    Sở dĩ phải đặt tít bài như trên là do có tình hình ở nước ta nay, các cơ quan đoàn thể hội nhóm bạn bè, chỗ nào cũng hở ra liên hoan đánh chén rượu chè. Rồi các dịp lễ tết dương lịch, nguyên đán, ngày nghỉ… thôi rồi là các bàn nhậu bày ra.

    Lượt xem: 555
  • Bụi mịn: Sát thủ hiện hình!

    Theo định nghĩa của Tổ chức y tế thế giới WHO: “ Bụi mịn là một chất gây ô nhiễm không khí gồm hỗn hợp các hạt chất rắn và hạt lỏng, chúng lơ lửng trong không khí.”

    Lượt xem: 570
  • Nồi lá xông hơi giải cảm của mẹ

    Tác dụng của nồi nước xông giải cảm ở đây là do tinh dầu các loại. Các tinh dầu bay hơi, trộn lẫn vào nhau hòa trong hơi nước nóng vào cơ thể theo đường hô hấp thở.

    Lượt xem: 724

  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 7)

    Mạnh Hoạt ở tù ba năm rưỡi, đủ một ngàn hai trăm bảy mươi tám ngày chẵn. Thừa ra nửa ngày, vì án tù của hắn bảy năm, giảm tối đa còn ba năm rưỡi.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 6)

    Trong chiến tranh, chỉ cần vài tạ thuốc nổ, vài giây, với vài người, là thổi bay một cây cầu. Nhưng để xây lại được một cây cầu qua sông, người ta phải mất vài năm với hàng ngàn con người lao động miệt mài.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 5)

    Mỗi bài thơ của hắn viết ra, cũng dễ dàng như khi hắn làm tình với một em nào đó gặp trên đường lang thang giang hồ vặt. Nhưng với em nào hắn cũng diễn bài mê muội và đắm đuối như thật.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 4)

    Dân gian thường hay gọi đó là kẻ ngộ chữ, hay nhẹ hơn, gọi là nghiện chữ. Cái bệnh nghiện chữ ấy đã khiến cho không ít kẻ sĩ nước nam ta từ cổ chí kim thân tàn ma dại.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 3)

    Mạnh Hoạt mê đọc sách. Những lúc mẹ đi làm đồng hoặc đi chợ, Hoạt ở nhà chúi đầu vào cái tủ sách to tướng của ông cha để lại mê mải đọc.
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 2)

    Thời chiến tranh, nay sống mai chết, hôm nay còn ở ngoài Bắc, mai đã vào tít trong Nam. Hôm nay còn đang sống ngoay ngoảy, mai đi ngoài đường,..
  • Tiểu thuyết: QUÁI NHÂN LÀNG NGỌC (phần 1)

    Mạnh Hoạt, người xóm ngõ Ghen, Làng Ngọc. Một tay chơi nức tiếng vùng Kinh Bắc. Biết đủ ngón nghề cầm kỳ thi họa, đẹp giai, hát hay. Hắn lại biết làm cả thơ nữa...

  • Hoa gạo tháng ba (Phần cuối)

    Chiều nay, Giang cũng nói với nàng là hãy đợi. Ngồi bên Giang trên bến sông, nhìn nghiêng qua gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Giang, nàng đã thầm thốt lên trong lòng, Giang ơi, nếu anh yêu em đến thế, sao anh không mang em đi cùng ngay tức khắc. Nhưng Giang vẫn nói em hãy chờ anh, hãy chờ, hãy chờ. 
  • Hoa gạo tháng ba (Phần 2)

    Nhìn hai anh em ngồi câu, My đã định ra chơi cùng, nhưng My lại thấy ngại ngần rồi thôi. Ngày My còn bé, Tràng là người đầu tiên khai tâm cho My về chữ quốc ngữ. Mỗi khi My ghép được một từ, Tràng hay xoa đầu khen My giỏi. Hôm Tràng bị quan Tây bắt giải đi, My chạy sang nhà ông lang Khiết, khóc nức nở..
  • Hoa gạo tháng ba (Phần 1)

    Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
  • BUÔNG (phần tiếp theo của LONG SƠN TỨ TRUYỆN)

    (phần tiếp theo của LONG SƠN TỨ TRUYỆN)Cố trấn tĩnh, tôi lái xe về nhà đón vợ đưa sang bệnh viện cùng con gái. Ngồi ngoài phòng chờ mà tôi cảm thấy như ngồi trên một đống lửa hay là đang bị một đám gai nhọn vây kín quanh người...
  • LONG SƠN TỨ TRUYỆN

    Chả là trường tôi, thường hay cho sinh viên làm khoá luận và thi tốt nghiệp vào mùa hè. Những sinh viên thi không đỗ, nhà trường sẽ tổ chức thi lại vào mùa thu. 
  • Giỗ hậu (Phần 3)

    Chuyện Vũ chồng nàng chết bất đắc kỳ tử ngay khi đang giao hoan, gia đình nhà ông Đồ Lận đổ hết lỗi cho nàng. 
  • Giỗ hậu (Phần 2)

    Cả làng này, chưa thấy ai chiều con gái như ông Lư. Con ông đòi gì thì cho dù nửa đêm gà gáy ông cũng vùng dậy đi kiếm cho bằng được. 

VIDEO PHỎNG VẤN

VIDEO PHỎNG VẤN

  • MÃI MÃI TUỔI 17!

    Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...

    Lượt xem: 20
  • MỜI CÁC BẠN SÀI GÒN:

    MỜI CÁC BẠN SÀI GÒN: sáng mai 9h, tới Cà phê Ba Hiền, 54 Nguyễn Văn Công thưởng thức cà phê và chém gió cùng các tao nhân mặc khách về các vấn đề lịch sử Trần triều!
    Như đã hẹn, Trần mỗ tôi đã có mặt tại thành phố.
    Rất mong sáng mai được gặp mặt các bạn!
    Lượt xem: 85
  • NHÀ VĂN TRẦN THANH CẢNH KÝ TẶNG ĐỘC GIẢ

    Và ngày hôm nay 8/7, tác giả lại dành tình cảm và cảm xúc của mình cho những chữ ký và con dấu nhân dịp ra mắt bộ BOXSET 3 CUỐN SÁCH "Trần Thủ Độ - Trần Quốc Tuấn - Trần Nguyên Hãn". Sau chuỗi ngày nắng nóng gay gắt, Hà Nội hôm nay bỗng mát mẻ lạ thường, cảm tưởng như ông trời cũng thương mến, ủng hộ cho buổi ký tặng

    Lượt xem: 211
  • Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV

    Bạn nào muốn xem Dược sĩ chém về Bảo hiểm Y tế và các vấn đề liên quan trên sóng VOVTV, xin mời...

    Lượt xem: 232

  • CÔ GIÁO ĐẦU TIÊN

    Những nét chữ phấn trắng nguệch ngoạc đầu tiên của tôi trên cái bảng gỗ bố tôi tự làm và đánh bằng lá khoai lang trong vườn cho đen, chính là từ bàn tay chị Nghiên cầm dạy cách tô viết bằng viên phấn trắng. Tôi vẫn nhớ như in những cái chữ O, Ô, Ơ...đầu đời vẽ ra ấy. Chị còn hay gọi và cho tôi cùng đi ra chùa học. Tôi nhớ ngày xưa tóc chị dài và đẹp, mấy anh bộ đội về làng đóng quân mê lắm. Hình như hai bác tôi không cho chị lấy chồng xa...

    Lượt xem: 373
  • Giao lưu giới thiệu Tác giả - Tác phẩm truyện ký “Người bắt ma” của Nhà văn Trần Thanh Cảnh

    Nhân dịp kỷ niệm ngày 20-11 và nhằm phát triển hơn nữa văn hóa đọc tại Học viện Chính trị Công an nhân dân, ngày 19/11/2020, Học viện tổ chức buổi giao lưu, giới thiệu Tác giả - Tác phẩm truyện ký “Người bắt ma”

    Lượt xem: 672
  • MÃI MÃI TUỔI 17!

    Trung đoàn 51 (E51) thành lập ngày 10/4/1968 tại Thái Thụy, Thái Bình giữa lúc cuộc chiến với Mỹ đang ác liệt. Trung đoàn có nhiệm vụ huấn luyện chiến sĩ mới bổ sung cho chiến trường...

    Lượt xem: 20
  • BIỂN ĐÊM QUY NHƠN

    Khác hẳn biển sáng. Sóng vỗ bờ phầm phập hung hăng như trai trẻ. Chẳng bù cho buổi sáng, sóng hự hực như lão già u70 cố kỉnh vớt vát xuân thì, phát chán!
    Con đường Xuân Diệu chạy dọc bờ biển chỉ lác đác người đi dạo, có lẽ là do giữa tuần. Cuối tuần chắc sẽ đông vui hơn. Không thì du lịch Quy Nhơn bao giờ khởi sắc? Phí phạm cả mây nước biển trời bao la đi...
    Lượt xem: 653

videotogif_2021.05.14_21.18.27
videotogif_2021.05.14_21.34.06
gif_20210514_210001
VIDEO CLIP

20211113_01351520211113_01371320211113_01364420211113_013744nhavantranthanhcanh20211031_22051320211113_01361920211113_15312320211113_15314020211113_01361920211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00553020211115_00552120211115_00545220211115_00543920211118_16004320211118_16003120211118_160018fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620211127_042028
nhavantranthanhcanh20211031_22051320211113_01361920211113_01360720211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01361920211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00543920211115_00561020211115_00554220211115_00552120211113_153123fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620211127_042028
20211113_014855box-011nhavantranthanhcnh5520211113_01361920211113_15314020211113_15310720211113_15312320211113_01360720211115_00563820211115_00562220211115_00561020211115_00554220211115_00552120211115_00545220211115_005439fb_img_1637961528075fb_img_163796146879720211127_15591620211127_042028
QR truy cập web
nguoikechuyenkinhbac.codeqr

 BẢN QUYỀN THUỘC VỀ NHÀ VĂN TRẦN THANH CẢNH. 

KHÔNG SAO CHÉP KHI CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.

 

Lên đầu trang